Sự cố nhỏ này làm chậm trễ không ít thời gian, trời cũng bắt đầu sẩm tối. Nghĩ đến việc quán ăn chắc đã bắt đầu vào giờ cao điểm, trong lòng Sầm Tây như lửa đốt, vội vã đòi về.
Cô vẫy tay nói tạm biệt với Chu Thừa Quyết. Đối phương khẽ gật đầu, chưa kịp nói thêm gì thì trong túi quần đồng phục đã vang lên tiếng chuông điện thoại.
Chu Thừa Quyết liếc nhìn màn hình, mặt không biểu cảm mà nhận cuộc gọi. Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã vọng đến tiếng khóc của một đứa trẻ tám chín tuổi. Thiếu niên hơi nhíu mày, trên mặt lộ vẻ ghét bỏ xen lẫn bất đắc dĩ, lặng lẽ đưa điện thoại ra xa tai, không buồn quan tâm đầu dây bên kia đang gào cái gì.
Chờ đối phương gào xong, anh mới áp điện thoại lại gần tai, giọng lạnh nhạt như mọi khi: "Có tiền đồ nhỉ?"
Một câu dỗ dành cũng lười nói ra.
Đầu dây bên kia bắt đầu lải nhải, Chu Thừa Quyết thì chẳng mấy để tâm, tùy ý xách cặp từ dưới đất lên, liếc sang bên cạnh theo thói quen.
Sầm Tây đã rời đi, bóng dáng cô biến mất nơi góc quẹo phía đối diện.
Chu Thừa Quyết lặng lẽ nhìn theo hướng đó mấy giây, cũng không rời đi ngay, cứ thế đứng yên tại chỗ, tiếp tục thờ ơ nghe tiếng khóc la truyền tới từ trong điện thoại.
Sầm Tây đi được một đoạn thì cảm thấy có gì đó sai sai.
Vốn dĩ cô đã không giỏi định hướng, lúc nãy lại bị rượt đuổi lòng vòng, giờ thậm chí còn chẳng biết mình đang ở đâu, muốn tìm đường về quán cá nướng, chỉ còn biết cầu may.
Nhưng mà, từ trước đến nay vận may của cô... đều không được tốt.
Thay vì dựa vào vận may của mình mà mò đường, thì chi bằng quay lại đi cùng Chu Thừa Quyết, chờ đến chỗ nào đông người rồi hỏi đường sau cũng không muộn.
Chỉ là, từ lúc hai người chia tay đã mười mấy phút trôi qua. Sầm Tây quay đầu nhìn lại, chẳng thấy bóng người nào nữa.
Cảm giác lo lắng nhanh chóng ập đến, cô cắn răng, chạy ngược lại theo đường cũ.
Không ngờ mới chạy được một đoạn ngắn, đã trông thấy anh.
Chu Thừa Quyết khoác chiếc cặp đen qua vai phải, bước chân uể oải thong dong đi xuống con dốc, chậm rãi như thể chẳng hề bận tâm chuyện về nhà trễ.
Sầm Tây bất giác thở phào nhẹ nhõm, nhưng vì không quen thân nên chẳng dám tiến đến bắt chuyện, chỉ có thể lặng lẽ đi phía sau.
Hai người cứ thế một trước một sau, duy trì khoảng cách chừng năm mét.
Sầm Tây bất ngờ phát hiện, tuy Chu Thừa Quyết cao ráo chân dài, nhưng tốc độ đi bộ lại khá chậm, cứ đi vài bước lại dừng một chút, lề mề thế nào mà khiến cô đi theo rất dễ dàng, thậm chí chẳng cần lo mấy lúc đèn đỏ bị bỏ lại phía sau.
Không ngờ đường về nhà của hai người… hình như còn thuận đường.
Mới âm thầm đi theo có mười mấy phút, cô đã an toàn quay lại được quán cá nướng.
Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình thật may mắn.
Lúc này, quán đã đông nghẹt khách. Dì út thấy giờ này cô mới lò dò về, sắc mặt có phần không vui. Sầm Tây chẳng dám chậm trễ nữa, cũng không để ý xem Chu Thừa Quyết rốt cuộc đi hướng nào, vội vã bước vào vòng quay bận rộn.
Vừa bận là bận đến tận hơn bảy giờ tối.
Làm việc trong quán ăn vặt không có giờ cơm cố định, cô và dì út đều tranh thủ ăn tạm vài miếng khi có thời gian rảnh, cũng chẳng có phần cơm riêng, còn lại món nào thì ăn món đấy.
Tối nay chắc do buôn bán tốt, nên đồ ăn gần như hết sạch, cơm trắng cũng chỉ còn đủ xới nửa bát nhỏ. Sầm Tây không có quyền chọn lựa, múc ít nước sốt chan với cơm, trộn trộn cho dễ ăn.
Dù sao lúc còn ở Gia Lâm, cô cũng chẳng lạ gì với việc phải chịu đói.
Lúc này trong quán cũng đã vắng khách, dì út tranh thủ về phòng tắm cho con gái nhỏ.
Sầm Tây bưng bát cơm ngồi ngoài cửa, vừa ăn vừa trông quán.
Cô chưa kịp ăn được vài miếng, có người đẩy cửa bước vào—là Triệu Nhất Cừ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!