Chương 29: (Vô Đề)

Thời tiết ở Nam Gia luôn thất thường một cách kỳ lạ. Mới phút trước còn nắng chang chang, trời trong xanh không một gợn mây, vậy mà phút sau đã nổi gió ầm ầm mưa rơi như trút nước.

Cả ngày hôm nay thời tiết oi bức khó chịu, hai người vừa bước ra khỏi cửa siêu thị, đi chưa được bao xa thì từng hạt mưa to như hạt đậu đã rơi lộp độp xuống đất, tung bọt nước trắng xoá. Mái nhà phía xa dần bị lớp mưa bụi mờ nhẹ như lông ngỗng phủ kín. Trời đã gần tối lại thêm từng đám mây đen tầng tầng lớp lớp nên tầm nhìn ngày càng kém. Trước cửa siêu thị, những người không mang ô tụ tập mỗi lúc một đông, chen chúc nhau đến mức gần như không còn chỗ đặt chân.

Chu Thừa Quyết đứng sau lưng Sầm Tây, dùng thân hình cao lớn của mình ngăn cách cô với đám người đang chen lấn bên cạnh theo bản năng, không để ai va vào cô.

Mưa lớn như vậy, dù có mang ô cũng chẳng ích gì. Mà nhìn thế này, chắc còn lâu nữa mưa mới tạnh.

Sầm Tây đứng trước Chu Thừa Quyết, đầu chỉ cao tới ngực anh. Thiếu niên lại hơi bước tới gần, cúi người xuống sát tai cô, rồi hơi hất cằm về phía người bán ô đang che dù cách đó không xa:"Cậu muốn đợi ở đây, hay là về luôn?"

Sầm Tây ngẩng đầu nhìn mưa đang mỗi lúc một nặng hạt, nghĩ tới ba đề ngữ văn anh nhắc đến, lại thêm điểm số ngữ văn của Chu Thừa Quyết đang rơi vào cảnh không thể tụt lùi thêm nữa, cuối cùng chỉ khẽ nói: "Về thôi, không đợi nữa. Tôi thấy có lẽ lát nữa mưa sẽ còn lớn hơn."

Nhưng giọng cô quá nhỏ giữa tiếng người ồn ào và tiếng mưa rào rào. Chu Thừa Quyết gần như chẳng nghe thấy gì.

Anh chỉ biết cô vừa nói gì đó, liền cúi thấp đầu xuống sát hơn:"Gì cơ?"

"Tôi nói…" Sầm Tây nghiêng mặt sang, thấy anh cúi thấp đầu. Tai anh cách mặt cô rất gần. Chẳng hiểu sao trong một khoảnh khắc bốc đồng, cô liền kiễng chân, đưa tay lên kéo lấy vành tai anh, cố hết sức hét lên:

"Về! Nhà!"

Chu Thừa Quyết sững sờ mất một giây, sau đó không kìm được khẽ bật cười.

Sầm Tây không hiểu anh đang cười cái gì, chỉ cảm nhận rõ ràng lồng ngực rắn chắc sau lưng đang khẽ rung lên. Một lúc sau, anh mới bình thản đáp:"Được, về nhà luôn."

Nói xong, anh giơ tay vẫy người bán ô ở đằng xa.

Người bán đó nãy giờ cứ loanh quanh gần đây, đến giờ vẫn chưa bán nổi chiếc ô nào. Ngày mưa như thế này, mấy người bán ô giấy tranh thủ chặt chém giá là chuyện thường thấy ở Nam Gia, nhưng đa phần mọi người đều không chịu mua, thà đứng chờ còn hơn bị chặt đẹp. Dù sao ai cũng có điện thoại, vừa đứng đợi vừa giết thời gian cũng được.

Thấy Chu Thừa Quyết có ý định mua, người bán phấn khởi chạy tới, bước qua vũng nước đục tới gần. Người đó báo giá xong, Sầm Tây không nhịn được cau mày.

Thấy anh lấy luôn hai chiếc ô rồi chuẩn bị quét mã, cô vội túm lấy vạt áo anh, khẽ nói:

"Một cái là được rồi, tôi không cần che đâu. Từ chỗ này về Vọng Giang cũng gần mà."

"Thế à?" Chu Thừa Quyết chẳng nghe lời cô, đã trả tiền xong rồi.

Để bán được hàng, người bán toàn chọn mấy loại ô nhỏ kém chất lượng, một cái che không nổi hai người, thậm chí muốn che trọn một người cũng hơi khó khăn.

Trong cơn mưa xối xả, hai chiếc dù nhỏ bé gần như chẳng có tác dụng gì.

Cả hai chạy trong mưa suốt bảy tám phút, lúc về đến Vọng Giang thì cả hai đều đã ướt sũng hơn nửa người.

May là không phải mùa đông, bị dính mưa chút cũng không đến mức nghiêm trọng. Chỉ là quần áo ướt dính sát vào người, cảm giác vô cùng khó chịu.

Chu Thừa Quyết mở cửa, tiện tay ném hai đôi dép mới màu hồng phấn và xanh lam nhạt trong túi mua sắm xuống đất, hất cằm ra hiệu cho cô đi dép, còn mình thì xỏ đôi kia.

"Tắm trước không?" Thiếu niên vừa thu ô vừa hỏi.

"Hả?" Sầm Tây ngẩn ra, không hiểu gì cả.

Chu Thừa Quyết tiện tay ném hai cái ô còn ướt sũng vào rổ trước cửa, rồi xách đống đồ ăn vặt và cơm hộp vào phòng khách, đặt hết lên bàn trà, sau đó quay lại đứng trước mặt cô.

Thấy cô không trả lời, anh giơ tay lên, rất tự nhiên xoa nhẹ sau gáy cô. Những ngón tay thon dài len vào mái tóc đen dính bết vào má, nhẹ nhàng vò vài cái, giọng nói trầm thấp vang lên:"Tóc cũng ướt hết rồi, không sấy khô sẽ bị cảm đấy."

"Không sao đâu…" Sầm Tây vừa mở miệng, đã bị anh kéo tay dẫn về phía phòng ngủ: "Đừng mất thời gian nữa. Cậu còn phải trông chừng tôi làm đề nữa đấy."

"Bình thường tôi cũng toàn để tóc tự khô mà, chẳng bao giờ sấy…" Cô thậm chí chưa từng dùng máy sấy tóc.

"Đợi đến lúc cậu già sẽ biết đau đầu là gì." Chu Thừa Quyết làu bàu một câu, rồi quay lại chủ đề ban nãy: "Dù sao điểm của tôi cũng chẳng thể tệ hơn được nữa, không vội mấy phút này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!