Trước mười hai giờ đêm, Chu Thừa Quyết luôn đúng giờ như đồng hồ báo thức, bất kể mưa gió cũng sẽ tắt game, thu dọn điện thoại và mọi thứ gọn gàng, đi rửa mặt rồi quay về phòng ngủ.
Nghiêm Tự thì không có kỷ luật kiểu đó. Cậu ấy thường xuyên thức khuya, đặc biệt là cuối tuần lại càng chẳng có khái niệm đi ngủ sớm, thường một mình ôm điện thoại chiến game ngoài phòng khách. Chu Thừa Quyết cũng mặc kệ, muốn làm gì thì làm.
Sáng hôm sau, Nghiêm Tự ngủ một mạch đến tận lúc nắng chiếu tới mông mới chịu dậy. Vừa tỉnh liền giật mình nhận ra mình hình như ngủ quá giờ, chẳng biết có làm phiền "ông anh" kia học thêm không. cậu ấy vớ lấy điện thoại, định lặng lẽ chuồn về phòng, nhưng lại nghe thấy tiếng động không nhỏ phát ra từ phía trong bếp.
Theo phản xạ, cậu ấy đi về phía âm thanh. Nhưng khi đến gần, suýt nữa thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho hồn bay phách lạc.
Trước bàn bếp, cậu thiếu gia từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, mười ngón tay chưa từng chạm vào nước lạnh, ăn ở đều có người phục vụ, vậy mà lúc này lại đang một tay cầm chảo, một tay đảo muôi, trông rất ra dáng đầu bếp đang xào nấu món gì đó.
Chu Thừa Quyết chỉ mặc đại một chiếc áo thun rộng, eo quấn tạp dề. Hương thơm của cánh gà thơm nức mũi bay lơ lửng trong không khí, nhìn qua trông cũng giống đầu bếp thực thụ.
Nghiêm Tự hoài nghi mình bị hoa mắt, cho rằng bản thân chắc do tối qua thức khuya quá độ, sáng ra mới "gặp ma" nhìn thấy ảo giác thế này. Cậu ấy định quay lại ngủ tiếp cho tỉnh, nhưng rồi lại không kìm được rút điện thoại ra quay lén một đoạn clip, gửi ngay cho Lý Giai Thư.
Chắc giờ này Lý Giai Thư vẫn còn đang ngủ nướng. Bình thường mà thấy loại cảnh hiếm như thế này, kiểu gì cô ấy cũng phải gửi mấy chục tin nhắn thoại hóng hớt qua cho cậu ấy rồi. Nhưng lần này điện thoại lại im lặng bất thường, đến cả dấu chấm câu cũng chẳng có.
Nghiêm Tự buồn bực, rất muốn tìm ai đó để chia sẻ cú sốc sáng sớm này. Thấy Lý Giai Thư không trả lời, cậu ấy liền gửi luôn video cho mẹ ruột của Chu Thừa Quyết – Giang Lan Y.
Phía quý bà Giang nhanh chóng trả lời:
[Nó lại đang làm món cánh gà chiên Coca đấy à?]
Nghiêm Tự hít sâu mấy hơi, đánh giá sơ bộ:
[Hình như là vậy ạ.]
Giang Lan Y bắt đầu càu nhàu:
[Đúng hết chịu nổi rồi! Không biết nó nổi hứng gì nữa. Trước kia thì suốt ngày ngủ lại Vọng Giang, chẳng thèm về nhà. Vậy mà cả tuần trước, ngày nào tan học xong nó cũng đội mưa đội gió chạy về nhà, đi theo dì Lưu học làm cái món cánh gà gì đó, học liền suốt một tuần, bữa nào cũng nấu, làm xong còn bắt dì với ba nó nếm thử.]
[Ăn một lần thì còn được, nhưng ăn suốt năm ngày liền. Giờ cứ nghe đến món cánh gà chiên Coca là dì lại muốn ói.]
Nghiêm Tự nhướng mày. Hóa ra mấy hôm nay tên này bỏ rơi cậu ấy, ngày ngày chạy về nhà là để học nấu ăn?
Từ bao giờ người như anh Quyết lại có đam mê này vậy?
Đang nghĩ dở thì Chu Thừa Quyết đã vớt một đĩa cánh gà ra khỏi chảo, quay người lại thấy cậu ấy đứng đó, sắc mặt anh vẫn dửng dưng, giọng điệu cũng không khác thường, chỉ tiện tay đặt đĩa đồ ăn lên bàn ở giữa bếp rồi hơi gật đầu với cậu ấy, không nói lời nào. Nghiêm Tự lớn lên cùng Chu Thừa Quyết nên không cần nói cũng hiểu là anh có ý gì.
Nghiêm Tự chưa bao giờ nghĩ mình lại có vinh hạnh... được ăn món do vị thiếu gia này đích thân nấu!
Cậu ấy vội cất điện thoại, nhanh tay tự lấy đũa, kéo ghế ngồi xuống, động tác cực kỳ lanh lẹ gắp ngay một miếng.
Vừa cho vào miệng, Nghiêm Tự lập tức im lặng.
Lẽ ra cậu ấy không nên tích cực chủ động như vậy!
Lẽ ra cậu ấy phải lường trước hậu quả này chứ!!!!
Thiên phú quả là thứ rất công bằng. Con người không thể cái gì cũng giỏi được. Ông trời đã ban cho Chu Thừa Quyết quá nhiều thứ, nên đành phải "khấu trừ" ở khoản khác thôi.
Lúc này Chu Thừa Quyết vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn chằm chằm phản ứng của cậu ấy, hiển nhiên là đang chờ đánh giá.
Nghiêm Tự đành cứng mặt, không nuốt nổi món kia, rút vội hai tờ khăn giấy mà nhè ra.
"Người anh em à, nghe tôi khuyên một câu. Là bạn bè thân thiết nên tôi mới nói thẳng…" Nghiêm Tự rót một cốc nước uống cho nhuận họng: "Không phải đường đua của mình thì đừng có tùy tiện xông vào."
Chu Thừa Quyết: "…"
Chu Thừa Quyết không thèm để ý cậu ấy. Anh quay sang mở tủ lạnh, lấy thêm một đĩa cánh gà sống ra, định gọi cho dì Lưu hỏi tiếp công thức, nhưng lại nhớ ra tuần này dì ấy xin nghỉ về quê rồi, không tiện làm phiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!