Trong lúc Chu Thừa Quyết ăn bữa khuya, Sầm Tây yên tĩnh ngồi bên bàn hoàn thành xong bài tập toán và tiếng Anh.
Chu Thừa Quyết thi thoảng hỏi cô có muốn ăn cùng không, nhưng Sầm Tây đều từ chối.
Làm sao có thể ăn đồ của khách được?
Chu Thừa Quyết cũng không nói gì thêm, chỉ thỉnh thoảng dùng đôi đũa sạch khác gắp thêm thức ăn vào bát trống bên cạnh. Chẳng bao lâu sau, cái bát đó đã chất đầy thức ăn như một ngọn núi nhỏ.
Trước khi chuẩn bị đi, anh đẩy một bát đầy ắp đồ ăn đến trước mặt Sầm Tây: "Viết xong đáp án rồi thì ăn chút đi. Đây là lời dặn của chị Giang."
Nói xong, anh cũng đi luôn, còn tiện tay thu dọn sạch sẽ bát đũa và chén đĩa đã ăn trên bàn rồi mang xuống dưới, để lại cho cô một chiếc bàn sạch sẽ, không để cô phải thu dọn gì cả.
"Đi đây. Ngày mai hẹn gặp ở Vọng Giang. Đừng quên rồi lại chạy nhầm đến Lục Cảnh Uyển đấy."
"Được rồi, tôi biết rồi. Cậu đi đường cẩn thận."
Chu Thừa Quyết đã đi đến cầu thang, một tay ôm đống bát đũa, tay kia vẫy vẫy lười biếng nhưng không quay đầu lại, bước đi thẳng xuống dưới.
Sau khi anh đi rồi, Sầm Tây một mình ngồi trên sân thượng thêm gần nửa tiếng nữa làm bài.
Tối nay có bàn ghế, cô không phải tì lên bức tường để viết nữa. Chiếc đèn trên đầu sáng hơn nhiều so với ánh sáng mượn từ đèn đường, nhìn chữ rõ ràng hơn. Tiếng quạt kêu vo ve như tiếng trắng ồn, ngăn chặn tiếng trò chuyện và tiếng cười ồn ào từ dưới lầu. Gió mát lướt qua quanh người. Cả không gian làm bài đột nhiên trở nên thoải mái hơn, cô viết bài cũng nhanh hơn hẳn.
Khối lượng bài tập hoàn thành trong nửa tiếng gần gấp đôi bình thường.
Khoảng mười giờ tối, dì cô bước lên từ cầu thang, vẫn chưa kịp tháo tạp dề, nhìn thấy Sầm Tây ngồi bên bàn làm bài dưới ánh đèn, không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống trước mặt cô: "Cam Cam, buổi học thêm của con là ngày mai phải không? Hôm trước nghe con nói là thứ bảy."
Sầm Tây gật đầu: " Vâng, sao vậy?"
"Con xem thử có thể thỏa thuận với học sinh của con đổi ngày không? Chuyển qua chủ nhật thế nào? Vừa nãy quán có nhận vài đơn đặt hàng. Ngày mai phải giao đến nhiều nơi, sợ thiếu người không kịp chạy."
Sầm Tây hơi do dự, xiết chặt cây bút trong tay. Cô biết đã hẹn với người ta rồi mà đổi ý thì không tốt lắm, nhưng ở nhà dì, ăn uống miễn phí nên giúp đỡ công việc ở cửa hàng là điều phải làm. Sầm Tây thực sự không thể từ chối.
Cô không suy nghĩ lâu, nhanh chóng đồng ý.
Dì cô cũng không ở lại lâu, vội vàng xuống dưới tiếp tục công việc.
Sầm Tây đứng dậy, bước vào phòng nhỏ, nhẹ nhàng lấy điện thoại dưới gối ra, rồi quay lại bàn trên sân thượng, mở WeChat, tìm đến cuộc trò chuyện với Chu Thừa Quyết.
Cô nhớ từ khi có điện thoại, đây có lẽ là lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho anh.
Thực ra, khi Chu Thừa Quyết không gọi điện hay nhắn tin cho cô, cô cũng ít khi động đến chiếc điện thoại này.
Cô luôn nghĩ chiếc điện thoại này là do Giang Lan Y tặng để tiện liên lạc về việc học thêm, không phải để chơi, vì vậy cô chưa bao giờ coi nó là tài sản của mình. Bình thường không có việc gì thì cô ít dùng, huống chi là chủ động nhắn tin trò chuyện với người khác.
Đang suy nghĩ không biết nên mở lời như thế nào, thì trên góc phải màn hình đột nhiên xuất hiện một thông báo tin nhắn.
Cô quyết định mở ra xem trước.
Là tin nhắn của Giang Kiều.
Tiểu Kiều nhất định phải mạnh mẽ: [Tây Tây, vừa rồi tớ đi ăn ở bên ngoài, tình cờ gặp Niên Niên. Nói chuyện một lúc, cậu ấy nghe nói cậu có điện thoại và WeChat rồi nên nhất quyết muốn kết bạn với cậu. Tớ đã gửi danh thiếp cho cậu ấy rồi. Nếu có người kết bạn thì chắc chắn là cậu ấy đó~]
Sầm Tây trả lời một câu "Được", rồi ngay dưới đó xuất hiện một chấm đỏ "Kết bạn".
Cô mở ra xem, tên người dùng là "Khúc Tàn Người Không Tan", chắc là Khúc Niên Niên rồi. Sầm Tây vội nhấn đồng ý.
Khúc Niên Niên vẫn giữ tính cách thẳng thắn. Ngay khi Sầm Tây nhấn đồng ý, cô ấy đã gọi một cuộc điện thoại tới.
Khúc Niên Niên: "Aaaa, cậu có WeChat rồi mà không nghĩ đến kết bạn tớ trước à? Sao lại bỏ rơi tớ!??? Nước mắt của tớ đủ để làm tan chảy cả băng tuyết rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!