Chương 25: (Vô Đề)

Sau khi cuộc gọi video với Giang Lan Y kết thúc, Sầm Tây cố gắng trả lại túi đồng phục cho Chu Thừa Quyết: "Sao cậu không trả lại luôn? Trả lại sẽ tiết kiệm được nhiều tiền mà."

" Giặt xong mới phát hiện ra, không trả lại được." Thiếu niên mở túi ra, lấy một chiếc áo đồng phục, "Không tin thì cậu ngửi thử đi."

Đúng là vậy thật. Lúc nãy cô thử mặc thấy rõ ràng mùi của hai bộ đồng phục này giống y hệt mùi cam dịu nhẹ trên người Chu Thừa Quyết.

"Được rồi." Sầm Tây thành thạo gấp lại áo đồng phục thật ngay ngắn rồi để vào túi shopping, "Vậy tôi…"

"Đừng nghĩ đến việc đưa tiền cho tôi. Mang chúng lẹ đi. Đừng để mẹ tôi nhìn thấy nữa. Như vậy là tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi." Chu Thừa Quyết hiểu rõ tính của cô, cũng biết cô muốn nói gì, không cho cô cơ hội phản bác, "Coi như tôi cầu xin cậu."

"Được rồi." Sầm Tây lập tức ngừng lại, "Vậy nếu không có chuyện gì khác, thì tôi về trước đây."

Chu Thừa Quyết tiện tay bấm mấy cái vào công tắc đèn tường, thấy xung quanh vẫn tối mịt, không đồng ý: "Đợi chút nữa rồi về. Chờ có điện rồi nói sau."

Sầm Tây vội vàng nói: "Không sao đâu, tôi không sợ tối."

"Điện lên rồi thì thang máy mới dùng được." Chu Thừa Quyết dẫn cô quay lại ghế sofa ngồi xuống, "Cậu muốn đi cầu thang bộ à?"

"Cũng được, tôi có thể đi cầu thang bộ."

"Được cái gì mà được! Đây là tầng 26. Cậu còn muốn giữ lại đầu gối của mình nữa hay không?" Chu Thừa Quyết không đồng ý, hoàn toàn không nghĩ tới việc chính mình lúc nãy cũng leo cầu thang lên như thế, giờ lại không cho cô làm vậy.

Sầm Tây ngoan ngoãn bị anh ấn ngồi xuống sofa, không còn ý định mò mẫm về nhà trong bóng tối nữa.

Trên bàn trà, ngọn nến đỏ cháy dần xuống còn ba phần. Ánh sáng yếu ớt lay động giữa thiếu niên và thiếu nữ, không ai nói gì, không khí trở nên có chút kỳ lạ.

Chu Thừa Quyết quay đầu tránh ánh mắt cô, làm như có việc, giả vờ lật mấy quyển bài tập, nhìn có vẻ khá bận rộn.

Sầm Tây vốn đang ngẩn người, lúc này bị động tác của anh thu hút, nhẹ nhàng hỏi: "Mấy bài này cậu đều làm xong rồi à?"

"Ừm."

"Đều là lúc nãy làm hết?"

"Ừm."

Cô gái nhỏ bỗng nhiên đứng dậy, tiến lại gần một chút, cũng học theo cách của anh, tựa lưng vào ghế sofa rồi ngồi xuống thảm trước bàn trà, ánh mắt rơi vào bài thi đã viết đầy chữ của anh: "Cậu viết nhanh thế, mỗi bài chỉ tốn khoảng nửa tiếng thôi đúng không?"

"Khoảng tầm đó." Lời khen này đối với môn Văn thì từ trước đến nay anh chẳng mấy được nghe, các môn còn lại nghe mãi cũng chán, nhưng lúc này Sầm Tây nói ra, thiếu niên vốn ít biểu cảm cũng không hiểu sao lại cảm thấy hơi ngại ngùng: "Bình thường tầm bốn mươi phút, hôm nay chắc là trạng thái tốt hơn."

"Vậy vẫn nhanh hơn tôi nhiều." Sầm Tây thật sự cảm thấy ngưỡng mộ, "Mỗi bài tôi phải mất hơn một tiếng."

"Cũng không tệ lắm, nếu độ chính xác cao thì tốc độ này đủ rồi. Dù sao giờ thi cũng được hai tiếng." Chu Thừa Quyết vốn ít khen người, cũng chẳng an ủi ai. Nếu lời này mà để Lý Giai Thư nghe thấy, chắc chắn cô ấy sẽ phải kinh ngạc kêu to.

Ngay khi anh nói xong, trong đầu bỗng nhiên lóe lên hình ảnh hai ngày trước trong kỳ thi kiểm tra đầu năm, khi đó Sầm Tây để trống một số câu hỏi trong bài thi. Trán anh lập nhăn lại. Như vậy không đúng, có gì đó rất kỳ lạ. Anh đã thấy qua trình độ của cô, những câu hỏi này chẳng khó gì đối với cô, huống chi kỳ thi kiểm tra còn cho đủ hai tiếng làm bài.

"Tronh bài thi kiểm tra, sao cậu lại cố tình để trống một phần câu trả lời?" Chu Thừa Quyết đột nhiên hỏi.

Sầm Tây rõ ràng ngẩn người: "Không phải cố tình…"

"Chính là cố tình."Anh nói rất chắc chắn.

Sầm Tây cúi đầu, nghĩ chắc cũng không lừa được anh, đành thẳng thắn nói: "Vì tôi và mấy bạn trong lớp còn chưa thân lắm. Thi được điểm quá cao thì có câu hỏi cũng khó mà hỏi được."

"Vậy là mấy ngày nay cậu cứ đi đi lại lại, lúc nào cũng chạy lên phía trước, là để hỏi bài à?" Câu trả lời này cũng khá giống suy đoán của anh, Chu Thừa Quyết nâng lông mày:"Tôi không những ngồi cạnh cậu mà còn sống sờ sờ ra đấy."

" Hả?" Sầm Tây chưa hiểu.

"Tôi đâu có chết, sao cậu phải đi hỏi bài người khác?" Anh nói thẳng thừng nhưng lại rất chân thành.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!