Chương 24: (Vô Đề)

Nghe anh nói vậy, Sầm Tây chợt nhớ lại phản ứng của anh khi ở trong căn phòng tối trước đó, bỗng nhiên cô mở miệng hỏi: " Cậu sợ… sợ không?"

"Cái gì?" Chu Thừa Quyết bị cô hỏi đến mức nhất thời không biết trả lời thế nào.

"Sợ tối." Trong bóng tối, hai người không thể nhìn rõ mặt nhau. Sầm Tây chân thành chỉ lên cái đèn đã tắt trên trần nhà, lo lắng hỏi: " Cậu sợ tối phải không?"

Lúc này, Chu Thừa Quyết đã bình tĩnh lại, chỉ là giọng nói vẫn còn hơi khàn. Anh không trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại: "Còn cậu thì sao?"

"Tôi không sợ đâu." Sầm Tây nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói bình tĩnh hỏi lại: " Cậu sợ lắm à?"

"Ừm." Chu Thừa Quyết bất giác có chút ngượng ngùng, im lặng vài giây rồi mở miệng, giọng điệu không còn nghiêm túc như lúc nãy: "Sợ, sợ lắm."

"Vậy cậu đừng sợ. Tôi sẽ ở đây với cậu một lúc." Sầm Tây vốn đã quen chăm sóc em trai em gái. Nói xong, cô theo thói quen muốn vỗ vỗ an ủi anh.

Không ngờ, anh lại vô thức quay người, tránh tay cô ra, giọng nói trầm thấp trong bóng tối càng thêm rõ ràng: "Đừng chạm vào."

Sầm Tây đưa tay lên, đứng yên một lúc rồi rút lại, giọng có chút ngại ngùng, nhỏ nhẹ nói: "Xin lỗi, tôi quen tay…"

"Không phải." Chu Thừa Quyết có chút buồn cười: " Cậu xin lỗi gì chứ? Người tôi đầy mồ hôi, đừng chạm vào."

"Ồ."

Thiếu niên xách vài hộp trái cây đi qua bên cạnh Sầm Tây, khi đến trước cửa nhà, phát hiện cửa vẫn còn khóa, vừa bấm vân tay vừa hỏi cô: "Sao cậu không vào trước? Mãi không mở được cửa à?"

"Không phải, lúc đó vừa mất điện, tôi không mở được."

Thật ra, cô vẫn lo trong nhà cũng tối như thế, không có anh ở đây, lại không quen thuộc không gian, một mình vào, lỡ làm vỡ hỏng đồ gì thì thật khó giải thích. Thế là cô đành tiếp tục đứng ngoài chờ.

Chu Thừa Quyết mở cửa, dùng điện thoại chiếu sáng, ra hiệu cho Sầm Tây vào trước, còn mình thì bước vào sau đó đóng cửa lại.

Mặc dù mất điện nhưng đến trước khi mất điện, máy điều hòa trung tâm trong nhà vẫn đang chạy. Chu Thừa Quyết lại thích chỉnh nhiệt độ rất thấp. Lúc này mới mất điện chưa lâu, hơi lạnh chưa tản đi nhiều, không khí vẫn rất dễ chịu.

Anh dẫn cô đến bên ghế sofa, bảo cô ngồi xuống, rồi lấy mấy hộp trái cây đã cắt sẵn trong tay ra, đặt lên bàn trà trước mặt cô. Sau khi mở nắp hộp, anh ăn vài miếng rồi lấy một cái dĩa mới đưa cho cô: " Cậu ăn một chút đi."

Nói xong, Chu Thừa Quyết tùy tiện để điện thoại đang chiếu sáng lên bàn trà rồi đi vào bếp.

Lát sau, anh quay lại với một cây nến đẹp, bước chân chậm lại, tay còn lại che chắn ngọn lửa yếu ớt của cây nến.

"Hôm trước, Nghiêm Tự tổ chức sinh nhật, tiệm bánh quên đưa nến. Lý Giai Thư còn chưa đến nên vừa hay nhờ cậu ấy mua tạm một cây nến đỏ kiểu này. Tôi đoán, có khi thần linh nhìn thấy còn phải giật mình. Không biết cậu ấy muốn cho Nghiêm Tự ước điều gì mà mua cái nến to thế này." Chu Thừa Quyết nói: "Không ngờ lại có lúc dùng đến."

Sầm Tây không nhịn được cười, đúng là việc mà Lý Giai Thư có thể làm ra được.

Cười xong, cô mới nhớ đến tin nhắn mà Chu Thừa Quyết gửi cô trước đó: " Cậu gọi tôi đến là có việc gì vậy? Cần tôi giúp gì à?"

Cô nghĩ mãi không ra mình có thể giúp đỡ gì cho anh.

"Ừm."

Chu Thừa Quyết quay lưng bước về phía phòng tắm vẫn tối đen. Sầm Tây nhìn theo bóng lưng anh, đột nhiên mở miệng hỏi: "Cậu không sợ à?"

"Cái gì?" Anh chưa kịp phản ứng.

"Bên trong nhà tắm không có đèn." Sầm Tây nói.

"Ừm." Chu Thừa Quyết lúc này mới nhớ ra lời nói không đầu không đuôi lúc nãy của mình, nhưng giờ cũng không biết trả lời thế nào, đành hỏi: "Vậy cậu muốn vào cùng không?"

Sầm Tây sửng sốt một chút, vội vàng lắc đầu như trống bỏi.

Chu Thừa Quyết bị phản ứng của cô làm cho bật cười, cũng không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: "Tôi biết trong nhà có người là được. Cậu đừng đi đâu nhé. Đợi tôi tắm xong rồi nói."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!