Chương 23: (Vô Đề)

Sầm Tây trở lại lớp, lấy ra hai bài kiểm tra tiếng Anh mà tối qua cô đã làm xong từ trong cặp.

Môn tiếng Anh là một trong những môn mà Sầm Tây yếu nhất trong số các môn học. Trường Gia Lâm có đội ngũ giáo viên không mạnh, điều này đặc biệt thể hiện rõ trong môn ngoại ngữ, khi ngay cả giáo viên của cô cũng có khẩu âm rất nặng, huống chi là giúp học sinh xây dựng nền tảng ngữ cảm.

Tiếng Anh ở cấp trung học cơ sở khá đơn giản, cô học bằng cách ghi nhớ và có thể giữ vững điểm số trên 140, nhưng đến cấp ba, độ khó của môn này gần như tăng theo cấp số nhân, Sầm Tây cảm thấy có chút khó khăn khi làm bài.

Hai bài kiểm tra mà cô làm tối qua cũng không phải là bài nâng cao, mặc dù độ chính xác còn ổn, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu như từ đầu mà không làm đúng hoàn toàn, thì sẽ khó có thể giữ vững điểm số cao trong môn học này.

Lúc này đang là giờ nghỉ giải lao, Sầm Tây vừa mới quay lại lớp từ văn phòng giáo viên. Lớp học vắng hẳn một nửa, đa phần các bạn học đã tranh thủ ra căng tin mua đồ ăn vặt trước khi tiết học bắt đầu.

Xung quanh bàn cô, những người bạn thân quen bình thường đều không có mặt. Sầm Tây ngẩng đầu nhìn lên bục giảng, may mắn là mấy bạn học giỏi tiếng Anh đều đang có mặt.

Cô nhớ sáng nay trong giờ tự học, giáo viên tiếng Anh đã tranh thủ xem qua các bài kiểm tra của bọn họ, và còn khen một câu: "Điểm tuyệt đối."

Sầm Tây không phải là người sẽ chủ động kết bạn. Suốt từ đầu năm học đến giờ, những người chơi thân cũng chỉ quanh quẩn trong nhóm bạn bên cạnh. Cô không thân thiết lắm với mấy bạn này, nhưng ấn tượng là mọi người đều rất dễ gần, nên cô cũng không suy nghĩ nhiều, cầm theo cuốn sổ ghi lỗi và bút đỏ, đi về phía bàn của bọn họ.

Khi cô đến gần bàn của bọn họ, đầu tiên là lịch sự chào hỏi, bọn họ cũng đáp lại bằng nụ cười tự nhiên.

Nhưng khi cô lấy ra cuốn sổ ghi lỗi và nhẹ nhàng hỏi bài, một cậu bạn hơi thấp bé trong nhóm, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi một chút, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lại như bình thường, chỉ là cậu ta hơi ái ngại vẫy tay nói: "Xin lỗi, bọn mình cũng không chắc đâu."

Bọn họ đều là những người được điểm tuyệt đối môn tiếng Anh.

Sầm Tây vô thức nhìn xuống bài tập trong tay, rồi ngẩng lên nhìn bọn họ, bỗng dưng cô hiểu ra điều gì đó, mỉm cười nói "Không sao" rồi quay lại chỗ ngồi.

Trong những giờ giải lao sau đó, cô lần lượt đem bài tập các môn khác ra hỏi một vài người, nhưng đều nhận được câu trả lời kiểu "Xin lỗi", "Chúng tớ cũng không rõ" hay "Thử hỏi người khác đi". Điều này đã chứng minh nghi ngờ mà cô lờ mờ cảm nhận được từ trước.

Bên cạnh, Chu Thừa Quyết vừa làm bài, vừa nhìn Sầm Tây đi qua đi lại trong giờ giải lao, không kìm được liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì đâu." Giọng cô bình thản, lắc đầu rồi tiếp tục làm bài tập.

Chu Thừa Quyết nhìn cô một lát, rồi cuối cùng cũng quay đi, ánh mắt không rời khỏi cuốn bài tập trong tay.

Những ngày tiếp theo, các thầy cô lần lượt dành vài tiết để làm bài kiểm tra đánh giá. Sau mỗi buổi thi, khi cô nộp bài, Chu Thừa Quyết lại không thể không liếc mắt nhìn bài làm của cô.

Mặc dù các bài kiểm tra đầy ắp câu trả lời, nhưng trên giấy điền đáp án lại rõ ràng có nhiều chỗ bỏ trống.

Chu Thừa Quyết nhìn sơ qua các chỗ trống, rồi đối chiếu với bài thi của mình, cau mày một chút.

Những câu hỏi này với Sầm Tây mà nói chắc chắn không khó.

Chiều thứ Sáu, sau tiết học cuối cùng, Triệu Nhất Cừ chạy lên bục giảng gọi cả lớp đừng vội về, nói là áo đồng phục đã có rồi, cậu ta đã nhờ một vài bạn nam mang về lớp, mọi người kiên nhẫn một chút nhận xong rồi hẵng về.

Đa số cả lớp đều quen với việc sau giờ học sẽ tiếp tục làm bài thêm nửa tiếng rồi về nhà, ai nấy đều chăm chú làm bài, chẳng ai có vẻ gì là phàn nàn.

Chẳng bao lâu sau, Triệu Nhất Cừ dẫn theo Mao Lâm Hạo và vài bạn nam của lớp thể chất bước vào cửa lớp. Mấy thùng đồng phục được đặt xuống đất. Những bạn nữ ngồi phía trước thấy vậy liền đứng dậy giúp tháo thùng và chia đồng phục.

Triệu Nhất Cừ trở lại bàn, tìm trong sổ ghi chép danh sách kích cỡ lúc đặt hàng, rồi gọi tên từng người lên để phát áo.

Thời gian từng giây trôi qua, những bạn đã lấy áo xong cũng nhanh chóng viết xong bài, thu dọn đồ đạc rồi lần lượt ra về.

Sầm Tây làm xong hai trang bài tập hóa học, nhưng vẫn chưa thấy tên mình được gọi. Trong khi đó, Chu Thừa Quyết đã nhận áo, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục làm bài mà không có dấu hiệu gì muốn về.

Một lát sau, mấy thùng quần áo cuối cùng cũng được phát hết.

Lớp học gần như chỉ còn lại ít người, Triệu Nhất Cừ nhanh chóng dọn dẹp đống thùng và túi bóng rồi chạy về phía Sầm Tây.

"Xin lỗi, áo của cậu chưa có." Triệu Nhất Cừ giải thích: "Tuần trước cậu chỉ đóng tiền một bộ nên lúc đăng ký tớ chỉ ghi một bộ cho cậu. Nhưng tớ đã báo với cô quản lý rồi, tuần này cậu đã đóng nốt bộ còn lại. Có lẽ là do cô ấy sợ khi tách đơn sẽ bị nhầm, nên không ghi đơn áo còn lại. Áo của cậu phải đợi đến tuần sau mới có."

Điều này có nghĩa là cô sẽ phải mặc đồng phục cũ thêm một tuần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!