Chương 22: (Vô Đề)

Tuy lần này bài văn của Chu Thừa Quyết vẫn lạc đề tới mức khiến người ta tối sầm mặt mũi, nhưng ít ra anh cũng chịu khó thay đổi thói quen trước đây " chép mấy chữ cho có", kiên nhẫn lấp đầy tám trăm chữ một cách nghiêm túc.

Dù không có công lao cũng có khổ lao. Bài luận tối đa sáu mươi điểm, Diệp Na Na nể mặt thái độ thi cử nghiêm túc của anh nên rộng lượng cho hai mươi lăm điểm.

Cộng thêm việc hôm thứ Bảy Sầm Tây đã kèm cho anh mấy đề thi, còn ép anh học thuộc vài câu thơ cổ, nên khi kiểm tra viết ra, câu nào cũng vừa khéo trúng tủ. Các câu hỏi trắc nghiệm dù sai lệch ít nhiều, nhưng cộng dồn tí một, vậy mà tổng điểm vọt lên tới sáu mươi tám.

Tuy tổng điểm tối đa là một trăm năm mươi, nhưng so với bốn mươi ba điểm lần trước, đúng là đã khá hơn nhiều.

Chiều tối về nhà, Chu Thừa Quyết – một học sinh vốn luôn đạt điểm tối đa các môn tự nhiên đến phát chán, lần đầu tiên nghiêm túc chụp tấm ảnh bài thi sáu mươi tám điểm, gửi tin nhắn WeChat cho mẹ ruột.

Giang Lan Y cũng bất ngờ không kém. Tên nhóc này đã quen tự lập từ nhỏ, xưa nay chẳng mấy khi chủ động báo cáo chuyện học hành với phụ huynh.

Điện thoại rất nhanh gọi tới. Nghe giọng bên kia, rõ ràng bà ấy rất hài lòng với sự tiến bộ lần này:"Tiến bộ hẳn hai mươi lăm điểm luôn cơ à? Tây Tây nhà mình giỏi quá!"

"Ờm." Chu Thừa Quyết trả lời uể oải, vừa hờ hững vừa không mấy để tâm, nhưng cũng chẳng cãi lại, thuận miệng phụ họa thêm:"Cũng tại cậu ấy đoán trúng đề thôi."

"Đoán gì mà đoán? Đó là người ta biết vận dụng kinh nghiệm!"

"Được rồi, mẹ nói gì cũng đúng."

Giang Lan Y phấn khích tính toán ở đầu dây bên kia:"Chỉ mới bổ túc có một buổi thôi mà đã tăng hai mươi lăm điểm, nếu mà học thêm vài buổi nữa thì…"

Chu Thừa Quyết im lặng, chỉ nghe mẹ mình tiếp tục ra lệnh:"Mẹ nói cho con biết, con phải ngoan ngoãn nghe lời Tây Tây, đừng có chọc cho người ta giận mà bỏ dạy. Mẹ đoán con bé chắc là người mà ông trời phái xuống cứu vớt con đấy."

Chu Thừa Quyết bị mẹ mình làm cho tê cả da đầu, nhịn không nổi bật thốt:"Mẹ đừng nói mấy câu buồn nôn thế được không…"

Giang Lan Y chẳng thèm để ý, nhanh chóng đổi chủ đề:"À đúng rồi, cuối tuần này con muốn ăn gì? Mẹ chuẩn bị trước, nấu cho hai đứa. Hoặc con hỏi Tây Tây cũng được. Dù sao cũng chẳng phải nấu cho con."

"..."

Chu Thừa Quyết giơ tay gãi nhẹ lông mày, nghĩ ngợi rồi nói:" Mẹ làm lại món cánh gà chiên coca đi. Còn mấy món khác, hôm khác con hỏi cậu ấy sau."

"Được, vậy con hỏi sớm nhé. Mẹ sợ không có thời gian tập làm thì không kịp."

Cuối cùng, Chu Thừa Quyết cũng bắt được trọng điểm:"Mẹ nấu à?"

" Đúng rồi. À quên mất không nói, tuần này dì Lưu bận về quê nên xin nghỉ rồi. Mẹ phải tự mình ra tay thôi, đâu thể để Tây Tây tới nhà mình rồi lại phải ăn đồ ăn ngoài đúng không?"

Chu Thừa Quyết thầm nghĩ, với trình độ nấu nướng của mẹ thì... chi bằng gọi đồ ăn ngoài cho xong.

Anh im lặng ba giây. Giang Lan Y hình như cũng đọc hiểu được ẩn ý của con trai nên thẳng thắn đề nghị:"Hay là... để ba con nấu nhé? Tay nghề của ba con đỡ hơn mẹ."

Nhắc tới chồng mình, Giang Lan Y chợt nhớ ra:"Chết, quên mất. Ba con bảo cuối tuần phải đi Bắc Lâm bàn công việc, bảo mẹ phải đi theo. Nhà chẳng còn ai, hay là con nhờ Tây Tây dời buổi học đi?"

"Thôi khỏi, bọn con cứ học ở Vọng Giang cho tiện." Chu Thừa Quyết quyết đoán:"Bên đó xa quá, cậu ấy đi lại không tiện."

Nghe vậy, Giang Lan Y vẫn có chút nghi ngờ:"Con không phải đang tính trốn học đấy chứ?"

"Con nào dám? Còn không phải do ông trời đặc biệt phái người tới cứu vớt con sao?"

"Vậy được, nhớ phải mời người ta đi ăn đồ ngon tử tế đấy. Con bé gầy quá, đừng có ức h**p người ta có nghe chưa?"

"Biết rồi mẹ…"

"Mẹ chuyển thêm tiền cho con rồi đấy."

"Thôi khỏi, ba vừa đưa cho con một cái thẻ mới, tiêu cả năm cũng không hết."

Cứ vậy, mọi chuyện coi như được quyết định xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!