Chương 21: (Vô Đề)

Vào giờ này, vừa đúng lúc tan tầm, xe buýt chạy chầm chậm trên đường, lúc dừng lúc đi. Mãi hơn một tiếng sau, Sầm Tây mới về tới gần quán cá nướng.

Bình thường cô rất ít đi xe buýt, kiểu cứ cách một đoạn lại dừng thế này khiến cô thực sự không quen, lúc xuống xe chỉ cảm thấy bụng dạ quay cuồng, phải cố nhịn thật lâu mới đè nén được cảm giác buồn nôn.

Về đến quán, dì út và mọi người đã bắt đầu bận rộn. Thấy cô cuối cùng cũng về, bọn họ cũng không nói nhiều, chỉ bảo cô nhanh lên lầu cất cặp rồi xuống giúp một tay. Sầm Tây vội vàng dạ một tiếng.

Cô bận bịu khoảng hơn nửa tiếng, lúc khách đông nhất cũng dần qua.

Dì út múc cho cô một ít cơm canh để trên bàn, bảo cô tranh thủ ăn chút gì đó. Cô gái ngoan ngoãn gật đầu, đang định ăn thì chợt nhớ ra hình như mình quên báo bình an cho Chu Thừa Quyết.

Sầm Tây vội buông đũa, chạy lên sân thượng tầng hai, lục tìm chiếc điện thoại màu hồng của mình.

Cô cầm điện thoại, trốn ra sau tường, ngồi thụp xuống góc, vụng về mở khóa màn hình. Đập vào mắt là một loạt tin nhắn WeChat và cuộc gọi nhỡ.

Cô chưa cài chế độ "không làm phiền", nên thông báo WeChat phủ đầy màn hình – toàn bộ đều từ nhóm nhỏ mà Lý Gia Thư kéo cô vào. Còn những cuộc gọi nhỡ, thì tất cả đều là từ Chu Thừa Quyết.

Hiện tại, số điện thoại này, ngoài anh ra cũng chưa ai biết.

Sầm Tây hơi hồi hộp cắn môi, lập tức bấm gọi lại.

Chu Thừa Quyết bắt máy rất nhanh, giọng nói không còn bình tĩnh như mọi khi:" Cậu chạy đi đâu thế hả?"

" Tôi đang ở quán..."

Rõ ràng chỉ là một cú điện thoại báo bình an cho học trò dạy thêm thôi mà, vậy mà chẳng hiểu sao, bị hỏi vậy lại khiến Sầm Tây bỗng thấy có chút chột dạ.

"Về đến nơi từ khi nào?" Chu Thừa Quyết lại hỏi.

Sầm Tây liếc nhìn thời gian trên màn hình, rồi đưa điện thoại lên tai:"Chắc... cũng hơn nửa tiếng rồi."

"Vậy sao không báo cho tôi một tiếng? Tôi gọi mà cậu cũng không nghe."

Giọng anh hình như còn xen lẫn tiếng còi xe ô tô. "Tôi đang trên đường rồi."

" Tôi quên mất, xin lỗi cậu nhé... Tôi về là trên lầu cất cặp luôn, với lại tôi bật chế độ im lặng nên không nghe thấy điện thoại."

Cô vội vàng nhận lỗi, thành thật giải thích, rồi lại thấy không hiểu câu sau của anh, liền ngơ ngác hỏi:" Cậu đang ở đường làm gì vậy?"

"Tôi..." Chu Thừa Quyết nghẹn lời, ngập ngừng một lúc mới nói: "Chạy bộ, rèn luyện sức khỏe."

"À... Vậy tôi có làm phiền cậu không?"

Đúng lúc ấy, dì út ở dưới tầng gọi vọng lên bảo cô xuống giúp. Sầm Tây giật mình như bị bắt quả tang, vội vàng lấy tay che kín điện thoại, hạ giọng:"Vậy tôi cúp trước nhé, dì gọi tôi rồi. Cậu chạy tiếp đi nha."

"..."

Chạy gì mà chạy…

Sầm Tây tranh thủ quay lại chỗ cất đồ, giấu điện thoại kỹ vào trong cặp. Lúc kéo khóa thì vô tình nhìn thấy tiền học thêm buổi trưa mà Giang Lan Y để lại. Cô rút ra hai trăm tệ, nhét vào túi áo, rồi nhanh nhẹn xuống tầng dưới.

Cô giúp dì giao thêm hai đơn nữa, lúc trở về quán thì cũng gần tám giờ.

Lúc này trong quán không còn quá đông khách. Dì vừa tắm cho em gái xong, hiếm khi có chút thời gian rảnh, ngồi ở quầy thu ngân vừa trông tiệm vừa ăn lạc luộc.

Sầm Tây liếc nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, liền cầm hai trăm tệ rón rén tới bên cạnh dì, nhỏ giọng nói:"Dì ơi, đây là tiền con đi dạy thêm. Chắc sau này cuối tuần nào con cũng phải đi, sợ là không có nhiều thời gian phụ giúp quán với dì nữa..."

Đây là đạo lý mà từ nhỏ Sầm Tây đã hiểu rất rõ.

Dì cô bỗng dừng tay, liếc mắt nhìn tờ tiền mới tinh cô nhét tới, rồi rất nhanh thu hồi ánh mắt, tiếp tục ăn lạc như không có chuyện gì. Chỉ là, giọng nói hạ thấp xuống hẳn, như sợ người khác nghe thấy:"Giữ lại đi, đừng để bà già kia biết. Dăm ba đồng lẻ thôi, cất kỹ vào."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!