Giang Lan Y đi nghe điện thoại. Từ lúc bà ra khỏi phòng, chẳng còn ai gắp thêm thức ăn cho Sầm Tây nữa. Cô chỉ dám ngoan ngoãn ăn rau xanh, nhai từng miếng như thỏ con gặm cỏ.
Lúc này Chu Thừa Quyết chỉ giả vờ ăn tiếp, tay bưng bát, mắt lại dán vào nhìn cô.
Hồi tưởng lại, anh nhớ hình như Sầm Tây rất thích ăn cánh gà.
Hồi nãy Giang Lan Y gắp cho cô một cái, cô ăn thử một miếng, hai mắt sáng rỡ, sau đó lại vội vàng cúi đầu ăn rau, cẩn thận để dành cái cánh gà đó ăn sau cùng như để dành báu vật.
Thói quen này... giống hệt như hồi đi học quân sự, anh từng thấy cô cũng như vậy.
Gắp món ngon nhất, để dành đến cuối cùng.
Ánh mắt Chu Thừa Quyết đảo qua phía Chu Khang Lạc. Cậu bé ăn như sói đói vồ mồi, cắm mặt vào gặm cánh gà, miệng mũi dính đầy sốt đỏ lè.
Anh nhíu mày khó chịu, quét mắt qua đĩa cánh gà còn dư bốn năm cái, không thèm khách sáo, vươn tay kéo luôn nguyên cả cái đĩa về phía mình.
Chu Khang Lạc đang hí hửng chực gắp thêm cánh gà, nhưng đũa gắp hụt giữa không trung, liền quay sang trợn mắt:"Anh~~!"
Chu Thừa Quyết lừ mắt, thản nhiên hỏi:
"Không ăn rau hả? Đồ ăn khác thì chê à?"
Thật ra Chu Khang Lạc đâu còn đói. Nguyên cái bàn mười mấy món, món nào cũng bị cậu bé chén sạch. Từ thịt kho, tôm xào tỏi tới cá hồi áp chảo. Bụng tròn vo như cái trống, chỉ còn thiếu cái dùi là có thể đi đánh trống ngay và luôn.
Giang Lan Y nghe điện thoại xong quay lại, đập vào mắt chính là cảnh tượng "anh em hòa thuận" này, liền hỏi:"Sao thế?"
"Anh ấy lấy hết cánh gà của con rồi!" Chu Khang Lạc kêu lên.
Chu Thừa Quyết nhếch mép cười khẩy: "Sáng nay ba mẹ nhóc còn gọi điện nhờ anh giám sát nhóc đấy."
Chuyện này là thật luôn. Bố mẹ Chu Khang Lạc bắt đầu siết chặt chế độ ăn vì sợ cậu bé mập quá sẽ thành béo phì. Giờ cái bụng phúng phính kia đúng là báo động đỏ rồi.
Giang Lan Y cũng biết chuyện này. Bình thường ở nhà, bố mẹ còn chẳng cho cậu bé động tới đồ uống có ga. Hôm nay, người làm thím như bà ấy mềm lòng, chẳng quản nhiều, để mặc cậu bé len lén uống mấy ly, cơm canh cũng cho ăn thả cửa. Lúc này bà ấy chỉ đành phụ họa:"Chuyện này thì phải nghe lời anh con, ăn nhiều cá vào, cá ăn bao nhiêu cũng không béo đâu."
Thấy nhóc mũm mĩm vẫn chăm chăm dán mắt vào đĩa cánh gà trước mặt, Chu Thừa Quyết dứt khoát gắp hết số cánh gà còn lại bỏ vào bát của Sầm Tây.
Cô gái nhỏ đang cắm cúi ăn cơm, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
Sau đó chỉ nghe anh nói:"Giúp ăn bớt đi, không thì thằng nhóc kia cứ nhìn mà thòm thèm mãi."
Sầm Tây mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng anh lại áp giọng xuống, kề bên tai cô nói nhỏ:"Giúp tôi một tay, ăn đi."
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu:" Được."
Bữa cơm kết thúc, hiếm khi Sầm Tây cảm thấy mình được ăn đến no căng.
Hai người cùng nhau trở về phòng ngủ. Sầm Tây nói được làm được, nghiêm túc giúp anh bù lại phần thời gian học thêm chưa hoàn thành, còn có chút "bệnh nghề nghiệp" kiểu giáo viên, tự động kéo dài giờ học thêm gần nửa tiếng.
Điều bất ngờ là, người này miệng thì nói chẳng có chút hứng thú nào với môn Ngữ văn nhưng mà cũng không hề giục cô tan học sớm.
Buổi học thêm kết thúc, Sầm Tây thu dọn ba lô đơn giản, chuẩn bị về nhà. Nhưng vừa bước tới cửa phòng, Chu Thừa Quyết đã gọi cô lại:"Chờ đã."
Cô gái nhỏ quay đầu:"Sao thế?"
"Qua đây."
Anh vừa gọi vừa mở ngăn kéo, rút ra một chiếc hộp, động tác nhanh nhẹn xé bỏ lớp giấy bóng niêm phong bên ngoài, lấy ra một chiếc điện thoại.
Màu vàng hồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!