Chương 18: (Vô Đề)

Cả buổi hôm đó, Sầm Tây quyết định dạy cho anh những kỹ năng cơ bản nhất trong việc viết luận.

Ban đầu, cô giảng khá lý thuyết, thấy Chu Thừa Quyết nghe không chăm chú, chắc chắn không hiểu nhiều, sau đó cô cố gắng nói rõ hơn: "Ví dụ như câu chuyện giúp bà lão qua đường, đối với bài luận của học sinh trung học thì nó quá cũ rồi. Có thể thử một cách tiếp cận mới mẻ, thay đổi một chút xíu, sẽ khiến câu chuyện trở nên thú vị và sáng tạo hơn, dễ gây ấn tượng với giáo viên chấm bài."

" Không đi theo lối mòn?" Chu Thừa Quyết cuối cùng cũng nghe lọt tai vài từ.

"Ừ ừ." Sầm Tây ngẩng đầu nhìn anh, định giải thích thêm về cách viết không đi theo lối mòn, thì thấy anh gật đầu.

"Hiểu rồi."

"Hiểu rồi?" Sầm Tây hơi không tin nhưng cũng rất vui mừng. Dù sao cũng là học sinh lớp chọn có khác, khả năng lĩnh hội thật sự rất nhanh.

Cô chuẩn bị bảo anh thử viết một đoạn rồi cô sẽ sửa lại, nhưng ngay lúc đó lại nghe tiếng gõ cửa có vẻ khá sốt ruột.

Nghe âm thanh và nhịp độ thì hình như không phải là Giang Lan Y.

Cả hai cùng chú ý lắng nghe, Sầm Tây quay đầu nhìn về phía Chu Thừa Quyết đang dựa lưng trên ghế sofa: "Tôi đi mở cửa xem thế nào."

Nhưng chưa kịp đứng dậy, Chu Thừa Quyết đã kéo cô lại, để cô ngồi lại trên sofa.

Anh đứng dậy, thong thả đi về phía cửa: "Để tôi đi, cậu ngồi yên đây."

Tiếng gõ cửa không quen thuộc với Sầm Tây, nhưng Chu Thừa Quyết thì nhận ra ngay, đó chính là tiếng của đứa em trai nhỏ, Chu Khang Lạc.

Quả nhiên, cửa vừa hé mở một chút, cậu bé đã lập tức thò đầu vào.

Không ngờ, động tác của Chu Thừa Quyết còn nhanh hơn cả nhóc con, bàn tay lớn áp lên trán Chu Khang Lạc, nhẹ nhàng đẩy cậu bé ra ngoài.

"Tính làm gì hả?" Anh đứng chắn ở cửa, không cho cậu bé nhìn vào trong phòng dù chỉ một chút.

Chu Khang Lạc nhón gót chân mấy lần mà vẫn không nhìn thấy Sầm Tây, bắt đầu lo lắng: "Em muốn tìm chị."

"Tìm chị nào? Nhóc có chị đâu, chỉ có mỗi anh trai thôi." 

Cậu bé nói với giọng điệu nghịch ngợm.

"Em muốn gặp chị Sầm Tây!"

Chu Thừa Quyết khẽ lắc đầu: "Muốn gặp là gặp à? Gặp cái gì? Không cho gặp! Về nhà chơi đồ hàng của nhóc đi."

"Sao hai đứa còn đứng ở cửa làm gì? Để Lạc Lạc vào chơi với Sầm Tây đi."

"Ở trong đó đang học thêm mẹ à." Chu Thừa Quyết không muốn lắm: "Con đang học rất chăm chỉ, sắp hiểu ra rồi, chuẩn bị cho kỳ thi văn lần sau cố gắng đạt 140 điểm. Mẹ dẫn thằng nhóc này vào làm phiền con, có phải không hợp lý không?"

Những lời này, Giang Lan Y đương nhiên là chẳng tin một chữ nào.

Trong lúc mọi người đang trò chuyện, Sầm Tây cũng đã nghe thấy tiếng bước chân nên đi ra. Chu Khang Lạc vui mừng hớn hở, lập tức giơ món quà lên trước mặt Sầm Tây.

Hộp quà nhìn rất tinh xảo, có vẻ cũng không rẻ. Sầm Tây không dám nhận, vô thức nhìn về phía Chu Thừa Quyết.

Người phía sau trực tiếp đưa tay lấy hộp quà, rồi không nhanh không chậm nói: " Tôi giúp cậu mang vào để ở kia."

Giang Lan Y cười mỉm, nhìn Sầm Tây: "Cả buổi sáng học vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút đi. Trưa nay ở lại ăn cơm với nhà dì nhé? Dì sẽ làm thêm món ngon cho các con."

Sầm Tây vốn không định ở lại nhà họ Chu ăn cơm, vừa định từ chối thì bị Chu Khang Lạc kéo vào trong nhà một cách đầy hứng khởi.

Chu Thừa Quyết quay lại phòng, tiện tay vứt hộp quà mà Chu Khang Lạc đưa cho Sầm Tây lên mặt bàn trà, rồi lười biếng ngồi xuống ghế sô pha.

Lúc này, thấy hai người nắm tay nhau vui vẻ tiến vào, anh hừ một tiếng, vươn dài chân, đá hộp quà xuống dưới bàn trà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!