Chương 17: (Vô Đề)

Hai người cứ thế nhìn nhau trong im lặng ba giây, cuối cùng anh là người phá vỡ sự im lặng trước.

Có chút muốn cười, nhưng nhìn vào ánh mắt quá mức đơn thuần của cô, anh kiềm chế lại.

Thiếu niên hơi lúng túng ho khan một tiếng: "Tuy bình thường tôi không quá chú trọng, nhưng cũng không thể thiếu lễ tiết như vậy."

Sầm Tây chớp mắt: "Gì cơ?"

" Cậu ít nhất cũng phải để tôi thay xong đồ ngủ đã chứ? Áo còn chưa cởi đâu." Chu Thừa Quyết bất đắc dĩ mà lại có chút buồn cười chỉ vào chiếc quần ngủ: "Dưới này cũng phải thay."

"Ôi!" Lúc này Sầm Tây mới hiểu ra, vội vàng quay lưng lại, từ cổ đến tai đều đỏ rực: "Tôi không biết là cậu phải thay đồ."

May mà lúc cô đang bối rối không biết làm gì, thì Giang Lan Y mang bữa sáng từ dưới lầu lên.

"Mẹ vào được không? Mang bữa sáng lên cho hai đứa rồi đây." Giọng nói dịu dàng của người phụ nữ truyền vào từ ngoài cửa.

Sầm Tây hơi ngẩn người.

Có thể thấy được, mặc dù Giang Lan Y đôi khi hay trêu chọc Chu Thừa Quyết, thậm chí còn hay bóc phốt anh, nhưng thực tế bà ấy là một người rất tôn trọng bọn trẻ. Lúc này dù cửa phòng chỉ khép hờ, bà ấy vẫn không vào mà hỏi trước.

Nếu là ba của cô ở Gia Lâm, thì đừng nói là không hỏi đã vào, ngay cả khi cửa có thêm vài ổ khóa, ông ta cũng sẽ đạp văng nó ra mà xông vào.

" Tây Tây? Chu Thừa Quyết?" Giang Lan Y gọi thêm lần nữa.

Sầm Tây lập tức hồi hồn, vội vàng chạy mấy bước ra cửa đón bà ấy: " Con đến ngay đây dì."

Cô mở cửa, nhìn thấy Giang Lan Y đang cầm đồ ăn, gần như là theo thói quen đưa tay ra muốn giúp đỡ.

"Không cần đâu, để dì mang vào là được." Giang Lan Y cười rồi ra hiệu cho cô: "Vào đi, ngồi đợi ăn. Sao còn đứng ngoài này?"

"Chắc chắn là Thừa Quyết bắt nạt con không cho con vào phòng có đúng không?" Giang Lan Y đặt hai phần điểm tâm lên bàn trà, nghiêng đầu nhìn cô vẫy tay: "Lại đây, dì nói cho con nghe. Thằng nhóc này cứng đầu lắm, nói không học là không học, chẳng ai quản được. Trước đây nó đã đuổi đi không ít giáo viên dạy kèm rồi. Nếu nó bắt nạt con, thì chắc chắn là muốn con sớm bỏ cuộc thôi.

Đừng có sợ nó, dì sẽ bảo vệ con."

"Không phải đâu." Sầm Tây vội vàng lắc đầu: " Cậu ấy đang thay đồ."

Lúc này Giang Lan Y mới hơi ngạc nhiên, bà ấy nhìn về phía phòng thay đồ.

Bà ấy khá hiểu con trai mình. Thằng nhóc này từ nhỏ đã có tính cách rất độc lập, từ khi biết tự mặc đồ, chưa bao giờ để bố mẹ phải giúp. Khi thay đồ, đừng nói là để con gái ở trong phòng, ngay cả bố mẹ ruột, hay bạn thân từ nhỏ như Nghiêm Tự cũng đều phải ra ngoài.

Đang suy nghĩ, Chu Thừa Quyết đã thay xong đồ từ phòng thay đồ bước ra.

Thấy mẹ mình đang ở đó, anh cũng không thấy có gì lạ, vì anh đã nghe thấy giọng phàn nàn của bà ấy từ trước rồi.

"Nhanh lên, đừng có cố tình kéo dài thời gian để trốn học thêm." Giang Lan Y nhanh chóng quay lại và nói: "Đừng có bắt nạt người ta, nghe rõ chưa?"

Chu Thừa Quyết tự nhiên ngồi xuống cạnh Sầm Tây, cầm một miếng bánh mì nướng lên, chậm rãi phết bơ: " Mẹ hỏi cậu ấy xem, con có bắt nạt cậu ấy không?"

Anh suýt nữa đã bị cô ấy nhìn thấy hết từ đầu đến chân trong lúc thay đồ. Rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai hả?

"Con có tiền án trước rồi đấy. Mẹ cảnh cáo con, đừng có mà giở trò gì biết chưa?" Giang Lan Y nói.

"Được rồi, được rồi, con nhất định sẽ phục vụ tận tình." Thiếu niên lười biếng nhếch môi, không để ý lắm, nhanh chóng đưa miếng bánh mì phết bơ đậu phộng qua cho Sầm Tây, hỏi cô: "Cậu có bị dị ứng với đậu phộng không?"

Sầm Tây lắc đầu.

"Vậy thử đi."

Bầu không khí này cũng khá hòa hợp, Giang Lan Y có vẻ yên tâm hơn, chuẩn bị rời đi: "Vậy dì không quấy rầy các con nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!