Cứ như vậy, Sầm Tây còn đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nên vô thức lùi lại hai bước, rồi nhìn lại biển số nhà tinh xảo trên cột đá, xác nhận bản thân không đi nhầm nhà, sau đó mới quay lại nhìn thiếu niên đứng cạnh cửa: "Ồ, được, được rồi."
Chu Thừa Quyết nói sẽ đi tìm dép cho cô. Lúc này động tác của anh cũng có chút lúng túng, tay phải ngượng nghịu xoa xoa cổ, quay người bước tới bên tủ để giày.
" Mẹ đã mua dép mới cho Tây Tây rồi." Giang Lan Y nhìn thấy Chu Thừa Quyết cứ lề mà lề mề không làm được gì, liền không nhịn được nữa, vội vàng bước tới, nói với con trai:"Tránh ra, để mẹ lấy cho."
Thiếu niên bị mẹ mình đẩy nhẹ một cái, lười biếng lùi lại hai bước: "Tây? Tây?"
Chu Thừa Quyết nói từng chữ một cách kỳ quái, bắt chước mẹ mình, rồi nhìn Sầm Tây, khóe mắt không tự chủ được mà nhếch lên.
"......" Sầm Tây cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Giang Lan Y nhanh chóng lấy ra một đôi dép mới toanh từ tủ để giày, mỉm cười đưa đến trước mặt Sầm Tây: " Dì không có con gái, không biết con gái tụi con thích gì, như thế này có được không? Màu hồng nhé?"
"Được, được ạ." Sầm Tây rõ ràng có chút kinh ngạc.
Cô lớn như vậy rồi mà chưa bao giờ được ai hỏi sở thích của mình.
Chưa nói tới việc hỏi thích dép màu gì, cô thậm chí còn chưa từng được đi đôi giày mới nào.
Từ quần áo đến giày dép, mọi thứ đều là đồ thừa, đồ không cần của người khác, mới tới lượt cô.
Không có quyền chọn lựa, càng không có ai tôn trọng sở thích của cô.
Giang Lan Y nghe vậy thì vui vẻ cười cười, đặt dép lên thảm trước cửa, rồi đưa tay ôm lấy vai Sầm Tây: "Vậy con thử đi, xem có vừa không."
"Không sao đâu ạ." Sầm Tây đã quen bị mắng mỏ. Đây là lần đầu tiên cô đối diện với một người lớn dịu dàng như vậy, cô không biết phải phản ứng như thế nào.
Những đứa trẻ không được ai yêu thương chính là như vậy, quen với việc ngoan ngoãn, quen với việc lấy lòng, chỉ cần ai đó đối tốt với mình một chút, sẽ lo sợ không biết nên làm thế nào để không khiến đối phương thất vọng. Nếu không thì tình cảm đó sẽ biến mất.
Sầm Tây rõ ràng có chút ngượng ngùng, không biết nên làm sao.
Chu Thừa Quyết lười biếng dựa vào khung cửa, mắt lướt qua Sầm Tây, thấy Giang Lan Y lại gần, động tác của cô gái nhỏ rõ ràng cứng lại một chút, anh liền lên tiếng chê bai: "Mẹ, học sinh tiểu học mới thích màu hồng."
Giang Lan Y đang định cúi xuống xếp dép cho Sầm Tây, nghe xong lời đó, liền chuyển sự chú ý, đứng thẳng người lên, nhìn anh một cái rồi bình thản đáp lại: "Học sinh tiểu học mới thi môn Văn chỉ được 43 điểm."
Chu Thừa Quyết: "......"
Sầm Tây hiếm khi thấy Chu Thừa Quyết bị người khác làm cho cứng họng như vậy, không nhịn được mà mím môi cười.
Khi mẹ của Chu Thừa Quyết phản ứng lại, cô đã tự thay dép xong.
"Chà, trông có vẻ ổn đấy, thử đi vài bước xem có thoải mái không. Không thoải mái thì dì bảo A Quyết đi mua thêm mấy đôi." Giang Lan Y nắm lấy cổ tay Sầm Tây, bảo cô xoay người hai vòng.
"Thật sự tốt lắm ạ." Sầm Tây ngoan ngoãn đáp.
Giang Lan Y nhìn sang đứa con trai của mình sau lưng: "Có đẹp không?"
Thiếu niên vẫn mang chút vẻ lười biếng khi vừa thức dậy, giọng điệu kéo dài, nghe có vẻ hơi bướng bỉnh: "Đẹp——"
Người phụ nữ hài lòng, dẫn Sầm Tây vào nhà, vừa tiện tay vứt ba lô của cô cho Chu Thừa Quyết.
Anh chịu khó nhận lấy, cầm một tay, theo sau hai người vào phòng khách.
Giang Lan Y nắm tay Sầm Tây, không nhịn được mà thở dài: "Vẫn là sinh con gái tốt, có thể ăn vận cho nó thật xinh đẹp. Dì mua nhiều đồ màu hồng lắm, thằng nhóc đó chẳng thích gì cả."
"Mẹ..." Chu Thừa Quyết không nhịn được liền lên tiếng châm chọc, "Nếu con mặc đồ màu hồng suốt, mẹ không cảm thấy ghê à?"
Sầm Tây hình dung ra cảnh đó, không nhịn được phì cười.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!