Chương 14: (Vô Đề)

Sầm Tây không trả lời được, cô biết mình không thể.

Bên ngoài phòng thiết bị có một chỗ có thể đứng lên, nhưng bên trong thì không có, cửa sổ cách mặt đất tầm năm mét, cao gần bằng hai tầng lầu, cô đã nhảy thẳng xuống.

Lúc chạm đất, cô chỉ cảm thấy hai chân tê rần, không còn cảm giác, một lúc sau mới có thể cử động, nhưng lúc đó cô chỉ lo lắng cho tình hình của Lý Giai Thư, vội vã mở khóa, chẳng màng đến đau đớn, cắn răng chịu đựng.

Dù sao từ nhỏ đến lớn, cô luôn giỏi chịu đựng.

Lúc này, dây thần kinh căng thẳng mới chùng xuống, cô mới cảm nhận được cơn đau buốt tận xương.

Sầm Tây rất có kinh nghiệm với đau đớn, nhất là nỗi đau của chính mình. Cô biết chắc không có vấn đề gì lớn, nhưng chân phải có vẻ bị trật rồi. Cô định ngồi nghỉ một lúc rồi về ký túc xá, nhưng không ngờ Chu Thừa Quyết vẫn chưa đi.

Điều này khiến cô hơi lúng túng.

Trước đây mỗi khi gặp tình huống này, cô luôn là người bị bỏ qua, không ai quan tâm đến, cô cũng đã quen rồi.

Thiếu niên đứng trước mặt cô, không có ý định rời đi.

Sầm Tây không lên tiếng, hai tay nắm lấy cửa, cố gắng dùng chút sức xem có thể đứng lên được không, nhưng vẫn không làm được. Có lẽ phải nghỉ một lát nữa, cô đành liếc qua người trước mặt, nhỏ giọng nói:"Cậu đi trước đi, tôi nghỉ một chút. Nếu tới muộn, căng tin thật sự không còn gì ăn đâu—"

" Tôi cũng không thiếu chút miếng ăn đó." Chu Thừa Quyết hiếm khi không lạnh lùng ngắt lời cô.

Thực ra lúc này anh hơi tức giận, nhất là khi Sầm Tây liên tục khuyên anh đi trước. Lửa giận không rõ nguyên nhân càng bùng lên. Anh không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng anh biết rằng mình phải kiềm chế. Vì vậy cả người cảm thấy có chút khó chịu.

Đằng sau cửa có một dãy công tắc đèn, Chu Thừa Quyết bấm mấy lần mà chỉ nghe thấy âm thanh chứ không thấy ánh sáng.

Anh cúi người xuống, một tay bế cô lên khỏi mặt đất, trực tiếp bước ra khỏi phòng thiết bị.

"A..." Lúc này Sầm Tây thực sự hoảng sợ, tim đập còn nhanh hơn cả lúc nhảy cửa sổ.

"Bây giờ mới biết sợ à?" Sắc mặt Chu Thừa Quyết lạnh lùng. Anh bế cô lên nhẹ như bẫng, vài bước đã đi ra ngoài đứng dưới ánh đèn đường, đặt cô ngồi vững trên tảng đá: "Không cử động được mà cứ đuổi người ta đi. Tôi ăn ít một miếng thì sẽ chết sao?"

"Còn cậu nữa." Chu Thừa Quyết dừng lại, không nói tiếp, thở dài một hơi rồi ngồi xuống trước mặt cô. Chưa đợi cô phản ứng, anh đã trực tiếp kéo ống quần của cô lên qua đầu gối.

" Chỗ  này đau không?" Anh nắm bắp chân của cô, ngón tay đè lên xương một chút rồi xoay nhẹ.

"Không đau."

Chu Thừa Quyết thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục kiểm tra chân còn lại: "Vậy còn cái này?"

"Cũng không đau."

Thiếu niên nhướng mày, ngón tay khẽ gõ lên mắt cá chân phải của cô: " Chỗ này thì sao?"

Vừa dứt lời, Sầm Tây đã "a" một tiếng: "Có chút…"

"Chỉ có vậy thôi?"

"Ừ."

"Vậy thì tốt, không có vấn đề gì lớn." Nói rồi, anh trực tiếp cởi đôi giày cũ của cô ra, tay kia đặt lên lòng bàn chân, tay còn lại nắm lấy mắt cá chân, định dùng sức, nhưng Sầm Tây lại rụt chân lại.

"Làm gì vậy?" Chu Thừa Quyết ngẩng đầu lên, không hiểu sao cô đột nhiên lại phản kháng.

"Cậu đừng làm nữa." Cô hơi ngại ngùng: "Có mùi…"

Đã luyện tập quân sự cả ngày, cho dù là người yêu sạch sẽ đến đâu cũng không tránh khỏi.

"Có mùi gì đâu." Anh không ngờ lại vì lý do này. Thiếu niên không cho phép cô từ chối, lại nắm chặt mắt cá chân cô, tay thuần thục xoay khớp xương, vừa làm vừa nói: "Thật sự không có mùi đâu, tôi chẳng thấy gì cả."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!