Chương 13: (Vô Đề)

Đợt huấn luyện quân sự lần này, các phòng ký túc ban đầu được phân chia theo lớp, nhưng có những phòng không đủ người nên có hiện tượng trộn lẫn học sinh giữa các lớp.

May mắn là những người ở chung phòng đa phần đều có tính cách khá hướng ngoại, nói chuyện vài câu là quen nhau ngay.

Thời học sinh, việc cùng bạn bè đi chơi xa sau đó ở chung một chỗ luôn mang đến một cảm giác đặc biệt.

Những người ngày thường quen sống trong khách sạn sang trọng, bây giờ lại vui vẻ khi cùng bảy tám người chen chúc trong một căn phòng chật hẹp chỉ có giường tầng.

Cả nhóm thiếu nữ sau khi rửa mặt, tắt đèn nằm xuống giường, không tránh khỏi chuyện tám về mấy anh chàng đẹp trai.

Cái tên "Chu Thừa Quyết" có tỷ lệ được nhắc đến trong cuộc trò chuyện đêm khuya của các bạn nữ gần như là 100%.

Học sinh lớp nghệ thuật là Khúc Niên Niên biết được Lý Giai Thư và Chu Thừa Quyết là họ hàng, lập tức rút điện thoại ra: "Giai Giai, cậu có thể cho mình xin WeChat của Chu Thừa Quyết không?"

Lý Giai Thư đang tháo ống hút sữa, chưa kịp trả lời thì Giang Kiều đã thay cô ấy đáp lại: "Cậu ấy đã từng gửi cho tớ rồi, nhưng kết quả là cậu ấy bị block luôn. À phải rồi, cậu đã được un

-block chưa?"

Lý Giai Thư đã quen với chuyện này:"Chưa đâu."

Giang Kiều: "Phụt."

"Vậy tớ viết một bức thư tình cho cậu ấy được không?" Khúc Niên Niên lại nói: "Trước đây tớ nghe nói cậu ấy rất đẹp trai, nhưng chưa từng thấy tận mắt. Hôm nay nhìn thấy cậu ấy dưới tòa nhà ký túc xá, tớ đã nghĩ xong tên cho con của chúng tớ rồi."

Giang Kiều tò mò hỏi: "Tên là gì?"

Khúc Niên Niên: "Chu Ái Khúc, Khúc Ái Chu."

"..."

"Cậu cũng là một kẻ mù chữ à?" Lý Giai Thư suýt nữa thì phun sữa ra: "Thế thì hai người không hợp đâu. Chu Thừa Quyết cũng mù chữ. Tớ nghĩ cậu ta phải tìm một người học giỏi văn, ít nhất điểm môn Văn phải trên 140 để bù đắp cho lỗ hổng tri thức của cậu ta. Nếu không thì con cái hai người sau này có lẽ suốt đời cũng không thể biết chữ."

Khúc Niên Niên: "Làm sao tìm được ai có môn Văn trên 140 cơ chứ? Trong lớp chọn chắc cũng chẳng tìm ra được hai người."

Người từng trải như Giang Kiều thở dài khuyên: "Đừng phí sức viết thư tình nữa, cậu ấy sẽ cho hôn thùng rác ngay thôi, haizzz—"

Nói đến đây, cô ấy mới nhớ ra việc nhờ Sầm Tây giúp đưa thư tình: "Tây Tây, cậu ấy đã xem thư tình tớ gửi chưa?"

Sầm Tây vì nghĩ đến thể diện của cô ấy nên im lặng không nói gì, định nói riêng với cô ấy sau.

Không ngờ ngoài việc hơi ngượng ngùng trước Chu Thừa Quyết ra thì những lúc khác Giang Kiều lại khá mạnh mẽ: "Không sao đâu, cậu cứ nói đi."

Sầm Tây không thể làm gì khác, đành kể lại từng chuyện một.

"Tớ biết mà." Giang Kiều không cảm thấy quá thất vọng: " Chắc hồi nhỏ Chu Thừa Quyết học ở lớp nam đức đấy."

Lý Giai Thư vứt vỏ hộp sữa vào thùng rác: "Hồi nhỏ cậu ấy quả thực không học chung với bọn tớ."

Bọn họ cứ như vậy mà nói chuyện đến tận khuya. Hầu hết thời gian, Sầm Tây chỉ im lặng lắng nghe, chỉ khi có ai hỏi đến mình thì cô mới trả lời. Đợi đến đúng 12 giờ, cô lập tức đi ngủ.

Ngày hôm sau, ngoại trừ Sầm Tây thì không ai dậy nổi.

Cô nhìn đồng hồ, một mình đi đến nhà ăn mua bữa sáng cho tám người rồi quay lại ký túc xá, gọi các cô bạn thức dậy.

Ban đầu tưởng là thời gian dư dả, nhưng Sầm Tây vẫn đánh giá thấp khả năng trì hoãn của các cô ấy.

Một đám người mất tận nửa tiếng chỉ để thoa kem chống nắng.

Cuối cùng, cả tám người đều chạy như ma đuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!