Sầm Tây không muốn nhận, bảo chỉ có một cái mà cậu cũng phải đội mũ.
Chu Thừa Quyết nói cậu có thể về nhà xin ba mẹ mua cho một cái mới.
Sầm Tây không đồng ý. Vì cô vất vả lắm mới có được một người bạn, sợ rằng khi phụ huynh biết thì tình bạn này sẽ chấm dứt.
Ở Gia Lâm, mọi người đều như vậy. Khi nghe nói cô xuất thân từ một gia đình không tốt, lại có người cha không ra gì, bọn họ liền sẽ cấm con cái không được chơi với cô.
Chu Thừa Quyết nhớ đến cuộc thi đua xe đạp ở trường. Nếu thắng sẽ nhận được một chiếc mũ bảo hiểm.
Cậu vui mừng nói cho Sầm Tây nghe, rồi mời cô đến xem cậu thi đấu.
Sầm Tây đồng ý.
Vào đúng ngày thi đấu, cô đã đến nơi.
Nhưng hai người không thể gặp lại nhau một lần nữa.
Cô gặp phải đám học sinh bắt nạt cậu lúc trước.
Những tên nhóc đó lên kế hoạch chặn đường Chu Thừa Quyết trước lúc thi đấu, định đánh cậu một trận thật thảm.
Làm sao Sầm Tây có thể để chuyện này xảy ra?
Dù lúc đó cô còn nhỏ, nhưng chỉ với lòng dũng cảm và quyết tâm bảo vệ bạn mình, cô đã một mình đối mặt và ngăn chặn cả đám con nít.
Sầm Tây bị đánh không nhẹ, nhưng bọn chúng cũng không phải là đối thủ của cô.
Chu Thừa Quyết hoàn thành cuộc thi một cách thuận lợi và giành được giải nhất, khiến đám học sinh kia tức giận vô cùng. Bọn họ về nhà bắt đầu mách lẻo với phụ huynh.
Chẳng mấy chốc, các phụ huynh đã tìm đến quán của dì út, mắng nhiếc cô một trận.
Chú của cô không thể nào bỏ tiền ra bồi thường, nên đám phụ huynh kia đã trút giận lên đầu cô.
Cuối cùng, chính dì út đã đứng ra ngăn bọn họ lại, kéo Sầm Tây đến một nơi vắng vẻ, cho cô chút tiền, rồi nhẹ giọng khuyên cô về Gia Lâm.
"Con gây chuyện lớn quá rồi. Dì cũng không thể giữ con lại. Sau này Cam Cam phải ngoan, đừng đánh nhau nữa, cố gắng học tập. Nếu sau này con có thể tới Nam Gia học cấp ba thì hãy quay lại đây."
Sầm Tây biết mình đã gây ra phiền phức lớn cho dì út, nên dù trên người đầy thương tích nhưng cô vẫn nghẹn ngào xin lỗi bà ấy.
Sau ngày hôm đó, cô trở về Gia Lâm, mãi cho đến khi vào cấp 3, cô cũng không quay lại Nam Gia nữa.
Mặc dù Chu Thừa Quyết đã tìm kiếm cô khắp mọi ngõ ngách trên phố, nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm được cô. Cậu cũng không thể đưa chiếc mũ bảo hiểm ấy cho cô.
Cậu bắt đầu đi khắp các con phố một mình, nhặt chai rỗng, dần dần hình thành thói quen thu lượm ve chai.
Trẻ con luôn có những suy nghĩ rất đặc biệt. Cậu nghĩ rằng, có lẽ một ngày nào đó, cô sẽ lại xuất hiện trước mặt mình, hỏi rằng liệu có thể cho cô một chiếc chai rỗng không. Khi đó, cậu chắc chắn sẽ lấy ra thật nhiều chai nhựa để đưa cho cô.
"Chào mừng em trở lại." Chu Thừa Quyết lại lặp lại một lần nữa.
Sầm Tây mỉm cười ngẩng đầu lên. Rõ ràng là cô đang cười nhưng nước mắt lại không kìm được mà chảy xuống.
"Đã lâu không gặp."
"Ừ, đã lâu không gặp."
**
Một năm trôi qua, nhà hai người ở Lục Cảnh Uyển đã rất lâu rồi mới xuất hiện cảnh tượng náo nhiệt như vậy .
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!