Chu Thừa Quyết lập tức cảnh giác, nhíu mày nhìn về phía giọng nói phát ra. Cậu nghe không rõ cô bé nói gì, cũng không biết cô bé có ý tốt hay ý xấu.
Cậu không trả lời, chỉ nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, thấy trên đất có hai chai nước rơi vương vãi.
Cậu chầm chậm bước đến nhặt lên, rồi không nói gì, đi đến hàng rào, do dự một lúc rồi đưa chai nước qua.
Khoảnh khắc đưa đồ, cậu theo phản xạ hỏi bằng tiếng Anh: " Cậu muốn cái này à?"
Cô bé rõ ràng không hiểu, nhưng không giống mấy bạn học trong trường cười nhạo khi nghe cậu nói tiếng Anh.
Cô bé chỉ hơi lúng túng gãi đầu, rồi ngượng ngùng cười với cậu, sau đó cố gắng lắp bắp một câu chẳng rõ nghĩa: "Sơn Q~" (Thank you)
Chu Thừa Quyết sững người một lúc, rồi bỗng bật cười khẽ.
Đó là lần đầu tiên kể từ khi về nước, cậu nở một nụ cười nhẹ nhàng, xuất phát từ tận đáy lòng.
Nhưng nụ cười ấy chỉ kéo dài được vài giây. Từ phía xa bỗng vang lên tiếng hô hào quen thuộc, khó nghe: " Thằng đó ở kia kìa! Tiến lên! Đừng để nó chạy mất!"
Một đám nhóc hư tụ tập thành nhóm, hùng hổ lao về phía gốc cây đa sau trường.
Lúc đó Chu Thừa Quyết vẫn chưa đến tuổi dậy thì, người gầy, nhỏ con, sức yếu, một mình đối mặt với bọn chúng thì hoàn toàn không có cửa thắng.
Cậu định bỏ chạy theo phản xạ, nhưng lại chẳng có đường thoát. Hướng nào cũng có người lao tới chặn.
"Lại đây! Nhanh lên!" – Từ phía sau chợt vang lên tiếng gọi bình tĩnh của cô bé lúc nãy. Vừa gọi, cô vừa nhanh nhẹn dùng cây kim nhỏ cạy ổ khóa cửa sau, mở ra dễ dàng.
Thật ra Chu Thừa Quyết vẫn chẳng hiểu cô bé đang nói gì, nhưng theo bản năng, cậu liền chạy về phía cô.
Ra khỏi cửa sau, cô bé kéo tay cậu chạy về phía trước.
Tuy nhiên, trên tay cô còn lỉnh kỉnh nhiều thứ – một túi đựng đầy vỏ chai nhặt được, một hộp đồ ăn chưa kịp mở, lại thêm Chu Thừa Quyết vốn không chạy nhanh.
Tất cả làm tốc độ của hai người chậm lại. Đám trẻ đuổi theo phía sau cũng ngày càng gần.
Sầm Tây vốn có kinh nghiệm ứng phó với những tình huống bị bắt nạt. Một khi thật sự không thể trốn thoát, cô sẽ sẵn sàng quay lại đối đầu trực diện.
Dù thiếu dinh dưỡng nên trông hơi gầy gò, nhưng cô lại dậy thì sớm, vóc dáng cao hơn đám bạn cùng tuổi, đặc biệt là so với Chu Thừa Quyết.
Từ nhỏ lớn lên ở Gia Lâm, trèo đèo lội suối, việc nặng nhọc gì cô cũng từng làm qua, nên đối phó với bọn "hoa trong nhà kính" này chẳng phải chuyện gì khó.
Hôm đó, tóc cô chưa dài như bây giờ, chỉ buộc thành một búi nhỏ sau gáy. Cô dang hai tay ra, một mình đứng chắn trước mặt Chu Thừa Quyết.
Chu Thừa Quyết không hiểu cô nói gì với đám trẻ kia, nhưng cậu biết cô đang bảo vệ cậu.
Sầm Tây nói năng mạnh mẽ, dọa người rất giỏi. Đám nhóc chuyên bắt nạt kẻ yếu ấy vốn chưa từng gặp ai như vậy, nửa đám đã bị dọa cho bỏ chạy.
Chỉ còn vài đứa thích thể hiện, tiếp tục bước tới đe dọa. Sầm Tây không chút do dự, ném đồ đạc xuống đất, rồi một mình xông vào đánh trả.
Tuy nhỏ người nhưng cô rất khỏe nên nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Sau đó, cô cũng không hề hiếu chiến, rút lui đúng lúc, nhặt đồ rồi kéo Chu Thừa Quyết tiếp tục bỏ chạy.
Nắng hè rực rỡ len qua tán cây, phủ lên dáng người nhỏ bé mà mạnh mẽ của cô.
Chu Thừa Quyết vừa bị cô kéo đi, vừa nhìn bóng lưng ấy. Ánh sáng như bao phủ quanh người cô. Trong một thoáng, cậu cảm thấy… cô chính là tiên nữ nhỏ mà ông trời phái xuống để cứu lấy cậu.
Chạy qua hai ngã rẽ, cả hai mới dừng lại thở hồng hộc.
Chu Thừa Quyết đã nhịn đói mấy ngày, đến lúc này thật sự không trụ nổi nữa, ngồi bệt xuống dưới gốc cây.
Bụng cậu sôi lên từng tiếng, đói đến mức cồn cào ruột gan, cộng thêm vừa chạy quá sức nên sắc mặt cậu trắng bệch. Chu Thừa Quyết còn thấy buồn nôn nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!