Chương 124: (Vô Đề)

Tầng cao nhất của tòa nhà Vọng Giang Số Một, trong phòng khách, phía trên bàn dài, áo đồng phục trắng xanh vẫn treo trên bờ vai mảnh khảnh Sầm Tây.

Cô gái yếu ớt chống tay ra phía sau, lòng bàn tay đè thấp xuống ngay đúng chỗ của bài thi năm xưa còn chưa hoàn thành. 

Trong nháy mắt chìm đắm, Sầm Tây bất chợt nhớ lại chuyện cũ.

Vẫn là trên chiếc bàn dài này, hai học sinh ngoan mặc đồng phục trắng xanh ngồi đối diện nhau cách một khoảng không xa.

Năm ấy, cả hai đều mang lý tưởng to lớn, mục tiêu giống nhau, đơn thuần vì một tờ kết quả mà không ngừng nỗ lực. Trên tay mỗi người là một bài thi, một cây bút.

Cô gái ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn thiếu niên đối diện: "Làm chứ?"

Thiếu niên không chút do dự: "Làm."

Mùa hè sáu năm trước, gió lùa qua tán cây xào xạc, thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết đã cùng nhau luyện đề đến đêm khuya. So tốc độ, so kết quả, làm bạn đồng hành qua từng đêm ôn bài.

Còn bây giờ, hai người bọn họ đã hoàn thành mục tiêu năm xưa, cùng bước vào ngôi trường đại học mơ ước, trở thành một nửa quan trọng trong cuộc đời nhau.

Vẫn là đêm khuya, vẫn là nơi này. Thiếu niên năm ấy đã không còn ngây ngô, bây giờ đang bá đạo ôm chặt cô gái vào lòng, nở một nụ cười chẳng đứng đắn gì, như thể muốn tái diễn lại chuyện xưa theo cách của mình.

Chu Thừa Quyết cười cười, trầm giọng hỏi:

" Sao nào, bạn cùng bàn?"

Lúc này Sầm Tây đã mệt đến mức không thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.

Bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi đặt lên bài thi, không có sức đưa ra câu trả lời.

Nửa đêm trôi qua, lúc này Sầm Tây mới thực sự hiểu rõ ý của câu "anh vẫn còn nương tay với em" mà Chu Thừa Quyết từng nói.

Cô chẳng nhớ rõ mình quay lại phòng tắm như thế nào, càng không biết anh đã tắm rửa cho cô ra sao, rồi lúc nào lại trở về giường.

Ngày hôm sau, cô ngủ một mạch đến tận trưa mà vẫn chưa tỉnh.

Chu Thừa Quyết sợ cô đói bụng, giữa chừng còn gọi cô dậy đút cho cô vài thìa cơm, rồi để mặc cô ngủ tiếp.

Mãi đến ba giờ chiều, đầu óc Sầm Tây mới dần tỉnh táo lại.

Mở mắt ra, cô vẫn bị anh ôm chặt trong lòng.

Dù không còn buồn ngủ, nhưng anh vẫn nằm yên bên cạnh cô cả buổi trưa.

Sầm Tây vốn là kiểu người uống rượu biết chừng mực, hiếm khi mất kiểm soát, mà tối qua cũng không uống nhiều. Có điều, chuyện xảy ra trước lúc cô ngất đi thì quả thực khiến người ta không thể nào quên nổi.

Khi hoàn toàn tỉnh táo, ký ức lập tức ùa về, từng hình ảnh mập mờ lần lượt xuất hiện trong đầu.

Cô xấu hổ đến mức không dám nghĩ tiếp, chỉ biết vùi mặt thật sâu vào ngực anh.

Rồi cô cảm nhận được tiếng cười khẽ vang lên từ lồng ngực anh.

Sầm Tây lại càng xấu hổ, muốn chui xuống đất cho rồi.

Ngay sau đó, giọng trầm thấp của Chu Thừa Quyết vang lên bên tai cô: "Em mà cúi thấp thêm tí nữa là anh lại phải "ôn tập" với bạn cùng bàn rồi."

" …" – Sầm Tây không còn sức mà phản ứng, một tay bị anh nắm chặt, tay còn lại của cô cố gắng cấu véo anh, gằn từng chữ:

"Anh… không được nói nữa…"

" Được, anh không nói nữa." – Chu Thừa Quyết ngoan ngoãn gật đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!