Chương 11: (Vô Đề)

Trận bóng hôm ấy, đối với Mao Lâm Hạo, chắc chắn là một kỷ niệm khó quên nhất trong đời.

Mấy lần suýt không thở nổi, cậu ấy bắt đầu nghi ngờ trình độ thất học của anh Quyết, tự hỏi liệu anh có phải... đến mấy chữ đơn giản như "Thể lực của em yếu, anh nhường em chút" cũng không hiểu nổi không?

Kỳ nghỉ hè trước, Mao Lâm Hạo theo bố mẹ ra nước ngoài du lịch, tiếc nuối bỏ lỡ trận bóng đình đám nhất trường.

Cậu ấy chưa từng tận mắt chứng kiến truyền kỳ "một mình Chu Thừa Quyết chấp hai đội bóng rổ lớp bên", trong lòng ít nhiều cũng bán tín bán nghi.

Nhưng sau trận bóng này, Mao Lâm Hạo đã hoàn toàn tin rồi.

Bởi vì suốt hơn nửa tháng sau đó, chỉ cần nhìn thấy bóng rổ, cậu ấy liền muốn ói.

Ai rủ đi đánh bóng, Mao Lâm Hạo cũng đều lắc đầu nguầy nguậy, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tôi thà ngồi giải mười đề toán, cũng không muốn chạm vào bóng rổ thêm một lần nào nữa!"

Kết quả, Cát Cát cảm động quá mức, trong đêm đó đã đích thân chuẩn bị cho cậu ấy hai mươi đề toán nâng cao, "khích lệ" cậu ấy trong ba ngày phải làm xong.

Mao Lâm Hạo: "……"

Gần đến cuối tuần, trong giờ ra chơi tiết cuối, từng nhóm bạn học lục tục đến chỗ Chu Thừa Quyết nộp tiền mua đồng phục quân sự.

Làm lớp trưởng, Chu Thừa Quyết cũng không phải người quá có trách nhiệm. Mấy hôm trước tâm trạng anh không tốt, chẳng buồn thúc giục ai, giờ mới nhớ ra. Anh nhàn nhã bước lên bục giảng, hờ hững nói:"Thông báo chút, mọi người tranh thủ nộp tiền đồng phục quân sự. Chậm nhất là trước tiết cuối, tan học tôi phải nộp cho chị Na. Ai trễ thì chuẩn bị... c** tr*n tham gia huấn luyện đi."

Dưới lớp có mấy bạn gan lớn nửa đùa nửa thật:

"Vậy lớp trưởng, cậu đừng nộp nha!"

"Đúng đấy, đừng coi tụi tôi là người ngoài~"

Chu Thừa Quyết lười biếng nhếch môi cười nhạt, chỉ phun ra một chữ:"Cút."

Bây giờ đa số đều chuyển khoản trực tiếp, không ít bạn rút điện thoại, nhanh tay chuyển tiền vào nhóm lớp.

"Chuyển xong rồi nhé~"

"Tôi cũng gửi rồi!"

Ánh mắt thiếu niên hờ hững liếc sang phía Sầm Tây, thuận tiện bổ sung thêm:"Chuyển khoản hay tiền mặt đều được."

Có người trêu chọc:"Hay cậu lập luôn nhóm thu tiền đi. Thu tiền mặt phiền chết. Còn phải ghi lại tên người nộp…"

Lúc ấy, Sầm Tây đang cúi đầu chăm chú đếm tiền, nghe vậy tay khẽ khựng lại, ngơ ngác nhìn quanh một vòng, không biết có nên tiếp tục đếm hay không.

Đứng trên bục giảng, Chu Thừa Quyết bao quát hết thảy động tĩnh phía dưới.

Anh hờ hững buông lời:"Lão Diêu đang đứng ngoài cửa đấy."

Câu này vừa dứt, cả đám học sinh như bị điện giật, lập tức nhét điện thoại vào túi, giả vờ nghiêm túc:"Chuyển khoản gì chứ? Ai đi học lại mang theo điện thoại hả? Học sinh ngoan đều nộp tiền mặt hết!"

Chu Thừa Quyết: "……"

Khi anh trở về chỗ ngồi, Sầm Tây vẫn chưa đếm xong tiền.

Bình thường, một bộ đồng phục giá một trăm tệ. Mỗi người mua hai bộ để thay đổi, hầu hết các bạn đều đưa luôn hai tờ một trăm, chẳng cần đếm làm gì.

Nhưng Sầm Tây thì khác.

Trong tay cô cầm một xấp tiền dày cộm, từ một tệ, năm tệ, mười tệ đến hai mươi tệ, thậm chí có cả đồng xu một hào, nhàu nhĩ lộn xộn, nhìn một cái là biết tích góp từng chút.

Cô đếm rất cẩn thận, hết lần này tới lần khác, mãi đến khi chuông vào lớp vang lên vẫn chưa giao tiền cho Chu Thừa Quyết, chỉ cẩn thận gói kỹ lại bằng giấy nháp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!