Chương 10: (Vô Đề)

Hai người cứ thế sóng vai, im lặng bước tới cổng trường.

Vừa ra khỏi cổng trường THPT Nam Gia, đầu óc Sầm Tây lập tức tỉnh táo lại.

Thật ra cô vốn không phải kiểu người thích nhờ vả ai.

Vẻ ngoài nổi bật, thành tích lại xuất sắc, những điều vốn dĩ là ưu điểm ấy khi đặt lên người một cô gái vừa không có tiền cũng không có quyền như cô, lại chỉ dễ rước đến tai họa.

Trước kia ở Gia Lâm, chuyện bị cô lập, đồn thổi bịa đặt, thậm chí bị ăn đòn, cô đều đã trải qua không ít.

Người khác bị bắt nạt còn có cha mẹ đứng ra bênh vực. Còn cô, ngay cả bố mẹ cũng mắng mỏ, trách cô tự rước lấy rắc rối, rồi lại ra tay đánh mắng.

Bạn học sợ vạ lây, ai nấy đều chỉ dám cúi đầu làm ngơ.

Có lần cô mách với giáo viên, kết quả chỉ đổi lấy việc bị gọi phụ huynh, càng thêm thê thảm.

Nhờ giúp đỡ chỉ là chuyện nực cười đối với cô.

Về sau gặp chuyện, cô chỉ còn biết tránh và tránh, trốn không thoát thì cắn răng chịu đựng.

Đứa trẻ không ai che chở, chỉ có thể học cách tự mạnh mẽ.

Sầm Tây cũng không rõ vì sao vừa rồi lại theo bản năng chạy tới nhà để xe tìm Chu Thừa Quyết. Chắc vì lúc đó cô quá hoảng loạn. Giờ bình tĩnh lại, cô mới cảm thấy việc này không thỏa đáng.

Anh đã phải chịu phạt viết kiểm điểm 8000 chữ vì cô rồi, giờ đâu thể để anh bị liên lụy thêm.

Huống hồ lần này, đối phương người đông thế mạnh, không giống như lần trước.

Nghĩ vậy, Sầm Tây đưa tay kéo nhẹ góc áo anh. Chu Thừa Quyết dừng bước, quay đầu nhìn cô:"Chuyện gì?"

"Hay là thôi đi." Sầm Tây nói.

Thiếu niên nhướng mày, vẻ hứng thú:"Lý do?"

"Lần này hắn gọi hết cả đám tóc đỏ vàng xanh lục tới rồi, đông người lắm." Sầm Tây nhớ tới giọng đọc bài kiểm điểm hùng hồn của anh lúc sáng, bèn nghiêm túc lấy ví dụ:

"Cậu vừa mới dùng bản kiểm điểm của mình để giáo dục mọi người về tầm quan trọng của đoàn kết mà. Chắc bọn họ cũng lén nghe trộm mà học hỏi rồi. Giờ thì... đúng là đoàn kết thật."

Chu Thừa Quyết không nhịn được, nắm tay đưa lên che miệng, bật cười:"Ngay cả nghe bản kiểm điểm của tôi cũng có thể ngộ ra chân lý. Quả nhiên không hổ là đại biểu môn Văn."

Đại biểu môn Văn thì sáng nào cũng phải lên bục đọc bài, không thể tranh thủ ngồi dưới chép bài như những người khác. Trong lớp chọn toàn thần đồng các môn tự nhiên, tuy bọn họ không quá kém môn Văn nhưng cũng chẳng xuất sắc. Kiểu người như Sầm Tây thi vào cấp ba được 143 điểm, bài văn còn đạt điểm tuyệt đối đúng là hiếm có. Diệp Na Na dứt khoát chỉ định cô làm đại biểu môn Văn.

Sầm Tây nghĩ nghĩ, lại nói:"Với lại, dù có đánh thắng cũng phải viết kiểm điểm... Cậu vừa sáng tác xong tám ngàn chữ rồi, đừng tự chuốc khổ thêm nữa."

"Yên tâm đi." Chu Thừa Quyết lơ đãng liếc cô một cái:"Với tình yêu cuồng nhiệt của lão Diêu dành cho mấy bản kiểm điểm của tôi, chắc chắn dù chỉ bước sai chân vào trường thôi thì tôi cũng sẽ bị phạt viết hai ngàn chữ ấy chứ."

Anh lại nhún vai, cười lười biếng:"Huống hồ, chẳng phải còn có cậu sao?"

"......"

"Cậu giỏi văn, tôi giỏi võ. Tôi đánh nhau, cậu viết kiểm điểm." Chu Thừa Quyết giơ tay vỗ vỗ lên đầu Sầm Tây như vỗ một chú mèo con:"Lần này sẽ cho bọn chúng biết được: kiểm điểm của mấy thằng mù chữ, hoàn toàn không có giá trị học tập."

Nói cách khác, cái đoàn kết mà anh nhấn mạnh trong bản kiểm điểm, trước sức mạnh tuyệt đối, chẳng là cái lông gì.

Sầm Tây: "......"

Cuối cùng, trận đánh vẫn không xảy ra, vì... căn bản bọn họ chẳng chạm mặt đối phương.

Khi bọn họ đi vòng ra con hẻm sau trường, lũ học sinh trường nghề đã sớm chuồn sạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!