Năm ấy gió thổi lay cây, ve kêu hè không dứt, tôi vươn tay chạm vào nắng gắt, ngỡ rằng bản thân đã níu giữ được cả một mùa hạ rực rỡ.
Tình yêu khai hoa chớm nở, chúng tôi không giấu nhau điều gì.
— Trích từ bản thảo của Sầm Tây lớp 10-18 trường THPT Nam Gia.
"Đã hết giờ làm bài. Đề nghị tất cả các thí sinh lập tức đứng dậy, bỏ bút xuống, đặt bài thi, phiếu trả lời, giấy nháp và các vật dụng liên quan khác lên góc phải bàn, mang theo thẻ dự thi, lần lượt rời khỏi phòng."
Tiếng loa phát thanh đều đều vang lên…một giây, hai giây, ba giây,…sân trường rất nhanh đã trở nên náo nhiệt, ồn ào.
Sầm Tây bước ra khỏi phòng thi với gương mặt vô cảm. Vừa mới kết thúc kỳ thi vào lớp 10 nhưng trên mặt cô không có chút thả lỏng hay vui sướng nào.
Cô vội vã rời khỏi trường học, gấp rút trở về nhà để chuẩn bị gom hết đống sách vở và tài liệu không dùng đến đem đi bán lấy tiền.
Cuối con hẻm cũ nát, cánh cửa gỗ ọp ẹp khẽ hé mở. Sầm Tây lén lút quay về căn nhà kho không có lấy một ô cửa sổ.
Bên trong bừa bộn, rõ ràng là lại vừa bị người cha nát rượu và nghiện cờ bạc của cô lục lọi.
Ngăn kéo nào cũng bị lật tung, mấy chục đồng cô lén dành dụm cũng đã bị vét sạch, chẳng còn một đồng lẻ nào.
May mắn là sách vở vẫn chưa bị động đến.
Sầm Tây nhanh nhẹn gom từng túi lớn túi nhỏ, kéo chúng ra trạm thu mua phế liệu ở đầu thôn.
Trên đường đi, cô lặng lẽ tính toán trong lòng. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ được rời khỏi nơi này, đến thành phố Nam Gia để học cấp ba.
Khi điểm thi vào lớp 10 được công bố, mấy em khóa dưới sẽ tranh nhau ra giá, mua lại những quyển ghi chép mà cô giữ lại.
Lý do rất đơn giản. Nam Gia là trường cấp ba trọng điểm cấp tỉnh, nổi bật trong số những trường trọng điểm khác. Còn Sầm Tây là người duy nhất trong huyện Gia Lâm đỗ vào trường và được tuyển thẳng vào lớp chọn.
Mấy cuốn vở cộng thêm tiền bán phế liệu, tổng cộng hơn 400 tệ.
Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Sầm Tây đã một mình lặng lẽ đi ra bến xe thị trấn, mua một vé xe buýt đến thành phố Nam Gia.
Xe chạy hơn năm tiếng, khi cô tìm được quán cá nướng của dì út thì trời đã gần trưa.
Ánh nắng gay gắt khiến gương mặt nhỏ bằng bàn tay của thiếu nữ đỏ bừng, mồ hôi thấm ướt cổ áo. Cô xách theo hành lý đơn giản, bước chậm đến trước cửa quán, nơi người phụ nữ đang dọn dẹp bát đũa.
"Dì út."
Người phụ nữ vẫn đang lau bàn, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, thoáng sững người khi nhìn thấy Sầm Tây, sau đó lúng túng che giấu vẻ mặt: "Đến rồi à?"
"Dạ."
"Ừ, đợi dì một lát." Bà ấy cúi đầu tiếp tục công việc còn dang dở.
Thấy vậy, Sầm Tây vội đặt hành lý xuống đất, ngoan ngoãn đưa tay ra: "Để con giúp dì."
Người phụ nữ không từ chối.
Sau khi thu dọn xong, ánh mắt bà ấy mới quay lại trên người Sầm Tây: "Đi theo dì."
Không một lời hỏi han ân cần, bà ấy chỉ dẫn cô lên trên gác của quán cá nướng.
Sầm Tây lặng lẽ đi theo, đã quen với thái độ lạnh nhạt này. Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen với việc bị mọi người làm ngơ.
Cầu thang dẫn lên tầng hai ngoài trời, không quá kiên cố, mỗi khi bước mạnh lại khẽ lung lay.
Lên đến nơi, đập vào mắt cô là một sân thượng nhỏ tồi tàn, chất đầy vật liệu thừa từ lúc sửa quán dưới tầng một. Gió mùa hè nóng bức thổi qua, mang theo chút mùi lạ khó ngửi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!