Chương 4: (Vô Đề)

Nhưng nếu hoàng đế bệ hạ chịu ngủ cùng ta, thì ta chắc chắn sẽ không sợ nữa.

Nghĩ vậy, ta lùi vào bên trong một chút, chừa ra một khoảng bên cạnh, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn: 

"Lan Lan nhát gan, đương nhiên nguyện ý thị tẩm cho bệ hạ rồi."

Hắn sững người, sau đó đuôi mắt cong cong đầy ý cười.

Hắn hỏi ta: "Lan Lan biết thị tẩm là gì không?"

Tất nhiên là biết rồi! 

Ngài coi thường ai vậy chứ!

9.

Ma ma từng dặn, khi ở trên giường phải nghe lời hoàng đế bệ hạ.

Vì thế khi hoàng đế bệ hạ vừa nói "Đừng cử động", ta lập tức không dám động đậy nữa.

"Ngươi thật sự biết thị tẩm là gì không?" 

Thấy ta nằm yên bất động mãi, hoàng đế bệ hạ không nhịn được lại hỏi.

Ta nghiêng đầu, chớp mắt nhìn hắn: "Hiện giờ chẳng phải đang thị tẩm sao?"

Hắn khẽ bật cười một tiếng, mùi trầm hương dễ ngửi quanh người cũng lan nhẹ ra.

Lúc này ngửi lại, dường như chẳng còn đắng như trước.

"Ngủ đi." – Hắn nhẹ giọng nói.

Ta gật đầu, nhắm mắt lại, rồi lại mở ra: "Hoàng đế bệ hạ."

"Hửm?"

"Thiếp có thể cử động được chưa?"

Không được cử động thì ta ngủ không nổi.

"Được rồi." – Giọng hắn mang theo một ý cười nhẹ.

Ta như trút được gánh nặng, thả lỏng người rồi xoay người lại, đối mặt với hoàng đế bệ hạ.

Chỉ thấy sống mũi hắn cao, khoé môi còn mang theo ý cười.

Hồng Trần Vô Định

Đúng là nhìn rất đẹp.

"Hoàng đế bệ hạ." – Ta lại gọi hắn.

Hắn không mở miệng, chỉ "ừ" một tiếng thật khẽ.

"Ngài tên gì?" 

Ta lật người nằm ngửa, nhìn lên tấm rèm tối đen treo trên trần, nghi hoặc nói, "Mọi người đều gọi ngài là hoàng đế bệ hạ, nhưng thiếp nghĩ đó chắc không phải là tên thật của ngài, giống như người ta gọi phụ thân thiếp là Thẩm đại nhân, Thượng thư đại nhân vậy."

Hoàng đế bệ hạ cũng mở mắt, cùng ta ngẩng đầu nhìn lên màn trướng không phân rõ màu sắc kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!