Vừa nói xong, mùi đắng trên người hắn lại thoảng qua, chui thẳng vào mũi khiến ta hơi nhíu mày.
Cũng có thể là do hắn đắng quá nên người ta mới sợ.
"Hoàng đế bệ hạ, ngài cũng ăn đi."
Hồng Trần Vô Định
Ta đưa miếng bánh ngọt nhất đến bên miệng hắn, cười tươi rói dỗ dành, "Miếng này ngọt nhất đấy."
Hắn cúi mắt nhìn chiếc bánh, trong mắt đen nhánh như có ánh sáng lướt qua.
Một lúc lâu sau, hắn mới hé miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Lý công công đứng không xa đó tròn xoe mắt nhìn cảnh tượng ấy.
Đợi hoàng đế bệ hạ nuốt xuống, ta liền ríu rít hỏi như chờ được khen: "Ngọt không ạ?"
Môi mỏng của hắn khẽ cong lên: "Ngọt."
Ta lập tức nhét hết phần còn lại vào tay hắn, tranh thủ lại gần hít mạnh một cái.
Mùi đắng dường như thật sự đã nhạt đi một chút.
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Sau đó mặc cho ta cố gắng đút thêm bao nhiêu, mùi đắng cũng không nhạt thêm được nữa.
Cuối cùng hắn thở dài, nhìn đống bánh ta nhét cho, bất đắc dĩ: "Thẩm Lan."
Ta ngơ ngác: "Dạ?"
"Ăn không hết thì bỏ, không cần phải nhét hết vào bụng trẫm."
Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Lý công công, lạnh giọng: "Thu dọn đi."
Nhưng mà ta vẫn chưa no.
Nhân lúc Lý công công bước tới, ta vội vã chộp lấy hai miếng bánh nhét vào miệng.
Hoàng đế bệ hạ nhìn hai má ta phồng lên như bánh bao, bất giác bật cười, còn đưa tay nhẹ nhàng nhéo một cái.
"Ở nhà, Thẩm đại nhân để ngươi đói bụng thế sao?"
Không có!
Nhưng miệng ta nhét đầy bánh, không nói nổi một chữ nào để biện giải.
Chỉ có thể ngửi thấy mùi đắng trên người hắn, lại nhạt đi thêm một chút nữa.
8.
Ta bị đầy bụng rồi.
Rõ ràng ta đâu có ăn nhiều.
Đến lần thứ ba ta ợ lên, hoàng đế bệ hạ liền đứng dậy.
Ma ma từng nói, một khi ta nhập cung, thì sống c.h.ế. t vinh nhục đều gắn liền với Thẩm phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!