Chương 2: (Vô Đề)

Hoàng đế bệ hạ vẫn giữ nụ cười trên môi, nâng tay đặt lên đầu ta.

Chỉ nghe hắn nói: "Ái khanh khiêm nhường rồi. Trẫm thấy, nữ nhi của khanh lại thông minh hơn người."

Hắn là người đầu tiên khen ta thông minh.

Chắc chắn là người tốt.

Ta nghĩ, đợi đến khi ta xua hết mùi đắng trên người hắn, nhất định sẽ ngửi được hương thơm nơi hắn.

Nghĩ đến đó, ta liền ngẩng đầu cười rạng rỡ với hắn.

Hắn cũng cúi đầu nhìn ta, bàn tay đặt trên đầu ta nhẹ nhàng xoa mấy cái, giọng nói dịu dàng vang lên rất khẽ: 

"Lan Lan còn nói, muốn phụ thân làm phụ thân của trẫm nữa cơ mà."

Ta cười tươi gật đầu.

Thế nhưng khi ta quay đầu lại nhìn phụ thân, chỉ thấy sắc mặt người trắng bệch, rồi bỗng nhiên dập đầu thật mạnh xuống đất.

"Thần tội đáng muôn chết! Là do thần giáo dưỡng nữ nhi không nghiêm, mới khiến nó ăn nói hồ đồ trước mặt bệ hạ! Xin bệ hạ trách phạt!"

"Phụ thân!" 

Ta vội vàng chạy đến, thấy trán người đỏ ửng vì quỳ lạy, đôi mắt ta cũng đỏ hoe. 

"Phụ thân, có phải Lan Lan lại làm sai rồi không?"

Vừa nói, ta vừa hốt hoảng thổi nhẹ lên vết đỏ bên trán người.

Phụ thân nắm lấy tay ta, kéo ta cùng quỳ xuống, tiếp tục dập đầu nói với hoàng đế bệ hạ: 

"Tiểu nữ tâm trí chưa khai mở, lời lẽ hồ đồ, đều là lỗi của thần. Chỉ mong bệ hạ đừng trách tội tiểu nữ."

Hồng Trần Vô Định

Hoàng đế bệ hạ chậm rãi bước đến trước mặt chúng ta, đưa tay đỡ ta dậy.

"Thẩm ái khanh, lời ấy quá nặng rồi." 

Hoàng đế bệ hạ cười rất ôn hòa, đôi mắt vẫn đen láy như mực, "Trẫm lại thấy Lan Lan đơn thuần đáng yêu, lời nàng nói rất hợp ý trẫm. Không những không phạt, mà còn nên ban thưởng mới phải."

Phụ thân lại như nghe thấy đại nạn sắp đến, cả người ngã phịch xuống đất.

6.

Hình như ta lại làm sai chuyện gì đó rồi.

Từ sau khi trở về từ hoàng cung, phụ thân suốt đêm không chợp mắt, mẫu thân ôm lấy ta, vành mắt hoe đỏ.

"Mẫu thân, con không nói với hoàng đế bệ hạ về bí mật của con đâu." Ta rúc trong lòng mẫu thân, mắt cũng bắt đầu đỏ theo.

Rõ ràng hoàng đế bệ hạ từng nói sẽ ban thưởng cho ta và phụ thân mà.

Nghe vậy, mẫu thân lại càng ôm ta chặt hơn: 

"Mẫu thân biết, đều là lỗi của phụ thân và mẫu thân cả."

Ta không hiểu vì sao họ lại cho rằng mình sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!