Chương 8: Chuột ăn mèo

EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

Bao Chửng và Công Tôn Sách nhìn hai người không coi ai ra gì "kéo tay", liếc mắt nhìn nhau, có chút bất đắc dĩ. Nhưng dù gì đây cũng là phòng sách của Bao Chửng, hai người muốn nói chuyện cũng không nói được, muốn lui cũng lui không xong.

Cuối cùng, Bao Chửng đặt nắm tay bên miệng khụ nhẹ một tiếng. Triển Chiêu giật mình, nhớ tới hai người bên cạnh, sắc mặt đỏ lên, dùng sức kéo tay mình ra.

Bạch Ngọc Đường biết da mặt hắn mỏng, sau khi giữ lại một hồi cũng buông lỏng tay. Chỉ là khóe môi vẫn đang cười, nhìn Triển Chiêu đỏ từ lỗ tai xuống cổ, lắc đầu nhìn về phía khác.

Bao Chửng mỉm cười, nói: "Xem ra Hoa Đồng này muốn gặp Bạch thiếu hiệp, vậy đêm nay làm phiền Bạch thiếu hiệp rồi."

Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt gật đầu, đáp lại một câu "Bao đại nhân yên tâm."

Công Tôn Sách cáo từ, mang Trương Long Triệu Hổ tới nhà xác khám nghiệm tử thi. Vương Triều Mã Hán Vương Triều Mã Hán thì ở lại, bảo vệ Bao Chửng.

Triển Chiêu rảnh rỗi, vốn định đi giúp Công Tôn. Không ngờ mới vừa ra khỏi phòng sách, đã bị Bạch Ngọc Đường kéo cổ áo lại.

Sau đó thanh âm trêu tức của Bạch Ngọc Đường vang lên: "Miêu Nhi đây là muốn đi đâu chơi à? Buổi tối hôm qua Bạch gia gia phải trông Miêu Nhi đi ngủ, sáng sớm còn phải thay Miêu Nhi làm việc, bây giờ vừa đói vừa mệt, Miêu Nhi lại muốn bỏ mặc Bạch gia gia, bản thân thì chạy đi sung sướng?"

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt đau khổ: "Bạch huynh, Triển mỗ có công sự trong người, sao có thể muốn làm gì thì làm được?"

Bạch Ngọc Đường không để ý tới hắn, trực tiếp kéo cổ áo hắn ra, miệng nói: "Chuyện gì cũng có thể buông lơi, nhưng dùng bữa thì không, thà để bản thân mình vất vả nghỉ ngơi ít một chút, cũng không thể khiến ngũ tạng vất vả theo được. Bạch gia gia nghe nói mùi vị món gà luộc của Túy Tiên Lâu không tồi, hôm nay Bạch gia gia bỏ tiền ăn, con mèo nhà ngươi không nể mặt mũi của Bạch gia gia à?

Coi chừng Bạch gia gia biến thành chuột ăn mèo đầu tiên trong ngàn năm nay, truyền ra khiến con mèo da mỏng nhà người ngượng chết."

Triển Chiêu bất đắc dĩ, bị kéo từng bước nhỏ đi về phía trước.

Bây giờ đã sớm qua giờ ăn trưa, Túy Tiên Lâu cũng trở nên vắng vẻ hơn, nhã gian trên lầu hai lầu ba trống hơn phân nửa. Bạch Ngọc Đường chắp tay sau lưng, nhìn lướt qua mấy nhã gian, rồi chỉ vào một nhã gian đối diện chợ ở lầu ba, nói: "Về sau cứ để lại căn này cho Bạch gia gia, gia không thiếu tiền thưởng ngươi."

Tiểu nhị đương nhiên biết danh tiếng của Bạch Ngũ gia Bạch Ngọc Đường, vui tươi hớn hở nhận lời. Bạch Ngọc Đường có tiền, nói dễ nghe là kim chủ, nói trắng ra thì không khác gì "tán tài đồng tử". Hầu hạ y thoải mái, khen thưởng một tháng còn nhiều hơn lương nửa năm phát cho tiểu nhị.

Triển Chiêu cũng biết thói quen của Bạch Ngọc Đường, nhưng vẫn liên tục kéo ống tay áo y. Đúng là phá của mà, Bạch gia cộng thêm Hãm Không đảo có tiền tới cỡ nào đi nữa, cũng không thể bại như thế được.

Tiểu nhị ghi nhớ thực đơn rời khỏi nhã gian, Bạch Ngọc Đường cười tủm tỉm nhìn về phía Triển Chiêu: "Tiền Bạch gia gia bại là của nhà gia, con mèo ngươi gấp làm gì, nếu thấy không được, không bằng dứt khoát vào cửa Bạch gia chúng ta, làm tức phụ của ta, đến lúc đó cái gì Bạch gia gia cũng nghe theo ngươi."

Triển Chiêu sửng sốt, "phừng" cái mặt đỏ bừng, đột ngột đứng dậy, thiếu chút nữa xốc cả bàn lên. Cả giận nói: "Bạch Ngọc Đường, ngươi đừng nói bậy! Bằng không đừng trách Triển mỗ không khách sáo!"

Vừa dứt lời, tiểu nhị đang đi xuống lầu vấp chân. Toàn bộ Túy Tiên Lâu lặng ngắt như tờ.

Bạch Ngọc Đường đưa tay, một tay kéo Triển Chiêu đang nổ tung lại, tay kia xoa lỗ tai: "Rồi rồi, Miêu Nhi ngươi không lẽ định đánh chết Bạch gia gia à, cả ngày phá án chẳng có gì thú vị cả, Bạch gia gia không ghẹo mèo giải sầu, chẳng phải sẽ khó chịu chết à."

"Bạch Ngọc Đường!" Triển Chiêu tức giận, mơ hồ cảm thấy mặt nóng lên.

Bạch Ngọc Đường vươn người sang, che kín miệng hắn, hài hước nói: "Nhỏ giọng một chút, đừng quấy nhiễu dân chúng chứ, Triển đại nhân."

Ba chữ "Triển đại nhân" vừa ra khỏi miệng, Triển Chiêu lại nổi giận. Lấy tay của Bạch Ngọc Đường ra, nét mặt lạnh lẽo, lạnh lùng nói: "Triển mỗ cũng không phải đồ chơi gì, Bạch huynh tự trọng." Dứt lời đứng dậy, đá lăn cái ghế cạnh cửa, ra khỏi nhã gian.

Bạch Ngọc Đường ngơ ngác nhìn hắn bước ra ngoài, gãi đầu. Con mèo này, sao da mặt lại mỏng như vậy? Sao tự nhiên lại giận rồi? Sau đó đấm bàn đập tường, sau này ai mà nói Nam Hiệp Triển Chiêu dịu dàng như ngọc, tính tình tốt đến gần như không biết giận, y sẽ chém nát miệng người nọ xem thử còn ai dám nói bậy nói bạ nữa không.

Triển Chiêu thở hổn hển đi ra ngoài, nhưng mới vừa ra cửa Túy Tiên Lâu cơn tức cũng không còn. Mười bốn tuổi hắn xuất sư, mười lăm tuổi một trận thành danh. Bốn năm qua gần như không nổi giận với ai bao giờ. Sao vừa gặp Bạch Ngọc Đường, tính tình đã không giấu được vậy chứ?

Chẳng qua, Triển Chiêu che ngực. Lâu rồi không phát tiết, thật là thoải mái! Ngẩng đầu nhìn lên nhã gian lầu ba, nghĩ xem có nên đi xin lỗi hay không. Vừa lúc Bạch Ngọc Đường cũng ngồi trước cửa sổ, mắt nhìn thẳng vào hắn.

Sau đó, ánh mắt ban đầu mang bảy phần áy náy ba phần kỳ quái của Bạch Ngọc Đường lại biến thành châm chọc. Hô hấp Triển Chiêu cứng lại, cơn tức lại vọt lên. Triển gia bị ngươi đùa giỡn, ngươi còn lý luận! Xoay người không thèm để ý tới con chuột bạch kia nữa, trực tiếp trở về Khai Phong phủ.

Bên trong nhã gian, Bạch Ngọc Đường tiếp tục đấm bàn đập tường. Vốn định vứt mặt mũi xin lỗi con mèo da mỏng mặt đỏ kia, giờ thì hay rồi, mèo chạy rồi. Nếu muốn dỗ về, sợ rằng phải mất chút máu*.

*tốn công sức, nhưng cũng có thể là nghĩa đen:)).

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!