EDITOR: LILLY
BETA: LILLY
Trong Tây viện Khai Phong phủ, Triển Chiêu tuần phố trở về, để Cự Khuyết lên bàn, thở dài.
Từ lúc vào Khai Phong phủ, giang hồ liền đá hắn ra khỏi Tứ công tử giang hồ. Đây là nếu nói dễ nghe, nói khó nghe một chút, chính là người giang hồ đã đá hắn ra khỏi giang hồ. Có người nói hắn "ham hư danh", lại có người nói hắn "nịnh bợ quan to quý nhân". Mặc dù vẫn có người chính nghĩa, biết hắn chỉ là muốn "vì bách tính bảo vệ một mảnh thanh thiên", nhưng dù sao cũng chỉ là số ít.
Cũng phải, trong những người xuất sắc mới nổi trong giới võ lâm, Nam Hiệp Triển Chiêu, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường luôn đứng đầu ngọn gió. Những người ở dưới cũng nỗ lực tập võ nhưng lại không sánh bằng hai người bọn họ vẫn luôn cầu cho bọn họ rời khỏi võ lâm.
Đáng tiếc, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường là quỷ kiến sầu nổi danh chốn giang hồ, đám người kia sẽ không dại gì tới trêu chọc hắn. Danh tiếng Nam hiệp quá tốt, gây phiền phức tới hắn chẳng khác nào hủy danh tiếng của bản thân. Lần này thì hay rồi, Nam Hiệp tự mình tìm "phiền phức", bọn họ đương nhiên sẽ bỏ đá xuống giếng.
Triển Chiêu lại thở dài, người trong võ lâm nói thế nào, hắn cũng không để trong lòng. Bị người khác nói mấy lời như kiểu bọn họ sống dưới gầm giường của hắn hắn cũng không quan tâm, dù sao bị người ta nói xấu vài câu cũng không mất miếng thịt nào. Hôm nay hắn thấy buồn rầu chính là vì cái người muốn tới vì danh hào "Ngự Miêu", Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường kia kìa.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Vương Triều ló đầu vào, nói: "Triển đại nhân, ta thấy cửa không khóa, nên mạn phép tiến vào."
Triển Chiêu thu biểu tình sầu não lại, khóe môi cong lên thành nụ cười ấm áp dịu dàng, khiến người khác cảm thấy như đang tắm trong gió xuân: "Vương đại ca có chuyện gì à?"
Vương Triều nhìn hắn cười đến ngây người, trong nháy mắt lắc lư nói: "Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đang ở phòng sách, mời ngài qua một chuyến."
Triển Chiêu cười đáp ứng, cầm Cự Khuyết, cùng Vương Triều đi vào phòng sách. Nếu hắn đoán không sai, bọn họ chắc muốn hỏi về chuyện của Bạch Ngọc Đường.
Phòng sách của Bao Chửng nằm trước phòng ngủ chính, căn phòng rất lớn, so ra không nhỏ hơn đại sảnh bao nhiêu. Có hơn mười giá sách bên trong, cái nào cũng chứa đầy sách. Từ lúc Công Tôn Sách vào Khai Phong phủ, trong phòng sách lại có thêm mười mấy giá sách đựng sách liên quan tới y thuật.
Lúc đầu mỗi khi Triển Chiêu rảnh rỗi cũng sẽ vào phòng sách mượn mấy cuốn sách về đọc, nhưng từ sau khi bị sách chôn sống, hắn cũng chỉ dám đi ngang qua chứ không dám vào, tôn kính lại không thể gần gũi phòng sách.
Lần này tới phòng sách, Triển Chiêu mang theo mười hai phần kính sợ. Cẩn thận bước vào trong, liếc mắt nhìn giá sách cạnh cửa, phát hiện sách được xếp rất ngăn nắp, chắc sẽ không bị sụp nữa. Vì thế cũng yên tâm hơn, bước nhanh đến án thư bên cạnh, nói: "Đại nhân, tiên sinh."
"Triển hộ vệ." Bao Chửng chỉ vào ghế mây bên cạnh, sau đó nói: "Bổn phủ có nghe nói về chuyện của Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường, muốn nhờ Triển hộ vệ nói cho bổn phủ nghe xem Bạch Ngọc Đường này đến tột cùng là người như thế nào?"
Triển Chiêu nhếch miệng, thầm nghĩ "đúng là trốn không thoát", thu vạt áo lại rồi nói: "Bạch Ngọc Đường, tên hiệu Cẩm Mao Thử, giỏi dùng đao, đao pháp thiên hạ nhất tuyệt, bảo đao trong tay tên là Tuyệt Trần, là một cây đường đao, nghe nói cực kì khát máu."
"Đường đao?" Bao Chửng thấy lạ. Ông từng thấy qua nhiều thanh đao, cũng có thể kể ra nguồn gốc của vài thanh, thế nhưng đặt một cây đao tới trước mặt ông thì ông không thể phân biệt được chủng loại của nó.
"Sặc" một tiếng, tiếng rồng ngâm vang lên, Cự Khuyết của Triển Chiêu đã ra khỏi vỏ, quơ trước mặt Bao Chửng, làm tóc gáy của Bao Chửng, Công Tôn Sách dựng ngược cả lên.
Triển Chiêu vỗ vỗ thân kiếm, nói: "Đao có rất nhiều loại, đường đao là loại rất khó khống chế, thân đao hẹp dài, mà Tuyệt Trần…" Triển Chiêu suy nghĩ một hồi, nói: "Hẳn là hơn Cự Khuyết mấy tấc, cũng hẹp hơn nhiều; Đường đao có bốn loại, nghi đao, mạch đao, hoành đao, chướng đao, Tuyệt Trần là mạch đao, được phát triển từ cây đao đỉnh cao thời Hán; thân đao rất dài, chuôi đao cũng rất dài, nặng khoảng chừng năm mươi cân, đao khách bình thường đều không dùng loại đao này, Bạch Ngọc Đường chắc là kiểu nhân tài quái đản."
"Mạch đao ban đầu xuất hiện trong quân đội, lúc nhà Đường đối đầu với kỵ binh Đột Quyết; đáng tiếc loại đao này về cơ bản đã tuyệt diệt, nếu không ở trong quân đội hẳn sẽ không thấy được." Triển Chiêu lại theo thói quen lắc lắc Cự Khuyết trong tay: "Thế nhưng so với các chi khác của mạch đao, Tuyệt Trần đã có không ít thay đổi, nếu nói là thiên hạ vô địch, cũng không có gì quá khoa trương."
Dứt lời, Triển Chiêu nhìn Bao Chửng và Công Tôn Sách còn chưa phản ứng gì, nói tiếp: "Bạch Ngọc Đường tự xưng là "Phong lưu thiên hạ một mình ta", bề ngoài cực kỳ tuấn mỹ, ngay cả đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ đứng trước mặt y cũng không dám ngẩng đầu, nhưng người này mỗi khi ra tay lại rất tàn nhẫn độc ác, ghét nhất ai nói y đẹp, nếu có người dám nói ra, sợ là không giữ được tai của mình, vả lại người này thích màu trắng, lúc nào cũng mặc một một thân trắng."
Bao Chửng niết chòm râu trên cằm, như có điều suy nghĩ, nửa ngày sau mới hỏi: "Thật sự đẹp như vậy à?"
Triển Chiêu trợn mắt, cảm giác Bao đại nhân đang không trong trạng thái.
Công Tôn Sách cũng nhéo cằm, nói: "Bạch Ngọc Đường này đoán chừng vài ngày nữa sẽ tới kinh thành, Triển hộ vệ định xử lý như thế nào?"
Triển Chiêu gãi đầu: "Bạch Ngọc Đường mặc dù hành vi kỳ lạ, nhưng cũng không phải người không giảng đạo lý, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chắc chắn thuộc hạ sẽ có cách."
Công Tôn Sách gật đầu, dù sao thì "chuyện giang hồ phải để giang hồ giải quyết", Nam Hiệp cũng sẽ không kẹt trong công môn cả đời. Hắn giống như hùng ưng, sớm muộn gì cũng có ngày phải rời khỏi lồng giam này. Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường là một trong "Ngũ nghĩa", danh tiếng khá lớn. Đám người này, Triển Chiêu đắc tội càng ít càng tốt.
Triển Chiêu thấy hai người không phân phó gì nữa, liền tính cáo từ rời đi. Không nghĩ tới vào lúc này, Trương Long ba bước thành hai, mau chóng chạy tới, ôm quyền nói: "Đại nhân, xảy ra chuyện rồi!"
Triển Chiêu nhậm chức tới nay đã hơn một tháng, mỗi ngày việc lớn không có việc nhỏ lại tới không ngừng, nếu không phải là hôm nay Vương gia lạc mèo, thì là ngày mai Lý gia mất chó. Hắn đường đường là Nam Hiệp khách, là Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, mang theo thượng cổ thần khí Cự Khuyết còn khó cầu hơn cả ngàn vàng, khinh công tốt đến mức trên giang hồ không ai sánh được. Thế mà mỗi ngày phải nhảy lên nhảy xuống bắt mèo tóm chó, con nhà ai đòi mẹ, hắn cũng phải tới dỗ một hồi.
Tính tình Triển đại nhân có ôn hòa cỡ nào đi nữa, ngày một ngày hai còn tạm được, một tháng hai tháng, thần tiên cũng muốn nổi điên rồi. Hắn nhậm chức ở Khai Phong phủ là vì bảo vệ Bao Thanh Thiên bình an. Kết quả không biết có phải do danh tiếng hắn vang dội quá hay không, mấy tháng này một tên thích khách cũng không có, khó lắm mới bắt được một người, lại tới để trộm nhìn tư thế oai hùng của hắn.
Còn nhớ lần trước Trương Long cũng chạy tới thông báo, lại là vì đại công tử nhà Hình Bộ cãi nhau với tức phụ bên đường. Bọn họ đi qua khuyên can, cuối cùng "khuyên" được một mỏ vàng lớn. Không biết lần này Trương Long tới là do công tử, tiểu thư nhà nào ra ngoài gây chuyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!