EDITOR: LILLY
BETA: LILLY
"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường hơi cong khóe môi, nụ cười có chút trẻ con.
Triển Chiêu đỏ mặt, nhưng cũng không rút tay về.
Lời đồn đãi về Bạch Ngọc Đường trên giang hồ, ngoại trừ y sư xuất danh môn, thành danh thuở thiếu niên ra, còn nói tính tình y quái đản, hành vi tàn nhẫn dứt khoát. Mà mấy ngày nay Bạch Ngọc Đường ở Khai Phong phủ nếu không phải cố ý tới làm phiền Triển Chiêu, không có việc gì cho hắn thêm phiền, thì chỉ uống rượu cộng thêm "ghẹo" mèo. Cho nên Triển Chiêu căn bản không ngờ tới, y sẽ lộ ra nụ cười ôn hòa không màng danh lợi lại hơi ngây thơ như vậy.
Hơn nữa nhìn cặp mắt hoa đào cong cong kia, Triển Chiêu cũng hít một hơi. "Chuột đào hoa", "chuột họa thủy". Ông trời bất công, sao con chuột bạch này lại đẹp vậy chứ!
"Miêu Nhi." Bạch Ngọc Đường lại kêu một tiếng, khẽ nghiêng người, vươn ngón trỏ của tay còn lại tới, đầu ngón tay hơi lạnh, nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi Triển Chiêu. Sau đó từ chóp mũi của hắn lướt tới nhân trung, từ từ dời tới hai mảnh môi mềm mại, lại từ từ dời tới cằm, rồi tới cổ.
Triển Chiêu chỉ cảm thấy đầu ngón tay lành lạnh của y trở nên nóng hổi, chỗ bị đầu ngón tay lướt qua ngứa lên, cũng ngứa tới trong lòng. Triển Chiêu hơi rụt cổ, híp đôi mắt mèo con màu hổ phách lại, nhìn Bạch Ngọc Đường chằm chằm.
Bạch Ngọc Đường thu ngón tay về, cũng học dáng vẻ của Triển Chiêu nheo mắt lại. Chống nửa người dậy, hôn lên má Triển Chiêu. Sau đó quay đầu xem thử, thấy người kia không trốn, được một tấc lại muốn tiến một thước hôn lên khóe môi. Mắt Triển Chiêu híp lại thành một đường, Bạch Ngọc Đường lại dời vị trí, hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Thân thể Triển Chiêu khẽ run lên, cái tay không bị níu lại ôm lấy cổ Bạch Ngọc Đường, nhéo một chút. Bạch Ngọc Đường bị ngứa rụt về sau, nhìn hắn, có chút khó hiểu.
Triển Chiêu nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng: "Chuột háo sắc."
Bạch Ngọc Đường thả tay Triển Chiêu ra, thoải mái dễ chịu nằm lại trên giường: "Con mèo biết giày vò người này, bây giờ ngược lại không xấu hổ."
Triển Chiêu lại nheo mắt, cúi người xuống. Bạch Ngọc Đường cũng không trốn, nhắm hai mắt lại, bày ra tư thế mặc người xử trí, nhưng không ngờ tới Triển Chiêu lại há mồm, cắn lên trên sống mũi cao thẳng của y.
Bạch Ngọc Đường mở to hai mắt nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu sau mới hỏi dò: "Miêu Nhi, ngươi đang quyến rũ ta à?"
Triển Chiêu thầm thì lẩm bẩm một câu "Chuột háo sắc", đỏ mặt chạy. Ngồi vào bàn, mở bao quần áo ra kiểm tra lại một lần, sau khi xác định đồ dùng cần thiết đều đã đủ, xoay người lại nói với Bạch Ngọc Đường: "Phải khởi hành rồi, còn chưa chịu dậy nữa."
Bạch Ngọc Đường nằm nghiêng nhìn hắn, giọng nói lười biếng, do thức dậy sớm nên có hơi khàn khàn nhưng lại mang theo sức hấp dẫn khó cưỡng: "Miêu Nhi, có muốn hôn một cái không?"
Triển Chiêu cười mìm chi đi tới bên giường, càng tới càng gần, tiếp đó giơ tay lên, một tấm khăn trắng ướt nhẹp đập lên mặt Bạch Ngọc Đường, sau đó là một trận lau mạnh.
Bạch Ngọc Đường kêu đau, hai tay vội vàng bắt lấy móng mèo đang làm xằng làm bậy trên mặt mình. Triển Chiêu liếc y, dứt khoát cầm lấy vuốt chuột đang quấy rối mình, lại cầm khăn ướt cẩn thận lau cặp vuốt kia.
Chờ móng chuột, mặt chuột đều đã sạch sẽ. Nụ cười Triển Chiêu không đổi bước ra khỏi giường, nói: "Bạch huynh, có thể dậy rồi nhỉ?"
Bạch Ngọc Đường xoa xoa chóp mũi bị chà đỏ, "Vút" một cái nhảy xuống giường, lấy ra bộ thường phục mới mặc vào.
Triển Chiêu cầm lấy bộ áo trắng y mặc hôm qua hỏi: "Bạch huynh, cái này thì sao? Có cần Triển mỗ giúp ngươi giặt không?"
Bạch Ngọc Đường cười xán lạn: "Không làm phiền ngươi, để lại lát nữa ta nhờ người nào đó trong Khai Phong phủ của ngươi giúp Bạch gia gia đưa tới Bạch phủ ở chợ đông là được."
"À." Triển Chiêu đáp ứng, mắt hơi híp lại, luôn cảm thấy trong nụ cười của Bạch Ngọc Đường còn giấu chút tâm tư gì khác.
Bạch Ngọc Đường lại náo loạn với Triển Chiêu trong phòng một lúc lâu, cuối cùng bị Triển Chiêu nửa đẩy nửa lôi ra Khai Phong phủ. Mà trước cửa chính Khai Phong phủ, một con tuấn mã toàn thân trắng muốt đã đứng chờ ở đó, chỉ là dây cương của con ngựa đó bị chính nó ngậm vào trong miệng, dù Triệu Hổ Mã Hán bên cạnh cố gắng van xin cỡ nào cũng không chịu nhả ra.
Triển Chiêu thấy tuấn mã trắng kia, mắt mèo tỏa ra ánh vàng, vài bước tiến lên bắt đầu cảm thán: "Ngựa tốt, ngựa tốt! Chiếu Dạ Bạch này là loại dù có ngàn vàng cũng khó có được, Bạch huynh, đây là ngựa của ngươi à?"
Bạch Ngọc Đường gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, đi lên trước vỗ vỗ cổ ngựa, nói: "Ba năm trước ta cùng tứ ca tới đại mạc mới có được, tên nó là Ngọc Linh Lung, lúc đó vì muốn thuần hoá nó, Bạch gia gia cũng phải chịu đủ đau khổ, nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi, tính tình dịu ngoan không ít."
Triển Chiêu cười nhẹ: "Ngựa quý vùng Tây Vực có rất nhiều con tính tình ôn hòa, Bạch huynh đâu cần cứ nhất quyết chọn nó?"
Bạch Ngọc Đường thở dài, cướp lấy dây cương khỏi miệng ngựa, đáp: "Ai bảo Bạch gia gia chọn tới chọn lui, chỉ có Linh Lung là trắng nhất chứ." Sau đó đưa tay vuốt bờm ngựa, có hơi ghét bỏ nói: "Đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng có lấy miệng ngậm, bẩn."
Ngọc Linh Lung phát ra tiếng phì phì trong mũi, sau đó phun hơi nóng vào cổ y. Người Bạch Ngọc Đường lóe lên, đưa tay quạt hai cái trước mặt mình, rồi giơ tay về phía Ngọc Linh Lung, vờ như muốn đánh nó. Nhưng cổ ngựa vẫn cứ duỗi thẳng không trốn, Bạch Ngọc Đường lại không nỡ đánh thật. Tay giơ cao hai cái, cũng chỉ nhè nhẹ vuốt ve bờm ngựa.
Cửa hông sát chuồng ngựa "Két" một tiếng mở ra, Công Tôn dắt một con tuấn mã đen nhánh, bốn vó trắng tinh đi ra. Vương Triều ở phía sau giúp đóng kỹ cửa hông lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!