Chương 65: (Vô Đề)

Type: Oanh

Tết càng lúc càng đến gần. Hứa Thấm vẫn cứ bận rộn đi làm, mới đầu còn không hề có cảm giác với năm mới, cứ ngỡ vị Tết đã nhạt phai từ lâu, không ngờ phố Ngũ Phương lại rộn ràng không khí Tết đến vậy.

Lúc cô đi làm, băng qua các ngõ ngách đều thấy cảnh nhà nhà hân hoan, náo nhiệt. Cậu bận bịu thanh toán các khoản nợ quá hạn, mợ cũng bắt đầu đặt mua đồ tết, còn cắt hoa giấy. Địch Miểu cắt phụ nhưng chẳng ra hồn gì.

Còn Hứa Thấm thì sao?

Cô lặng lẽ ngồi cắt ra hình bướm vờn mẫu đơn tuyệt đẹp. Từ nhỏ cô đã khóe tay, điêu khắc lập thể còn được nói chi chỉ là tờ giấy hai mặt này.

Địch Miểu chỉ biết than thở:

"Chị chuyên cầm dao phẫu thuật có khác, rem làm sao so được. Thôi, em đi nấu sữa đậu nành thì hơn."

Mợ kéo tay Hứa Thấm lại gần, nhét một tấm thẻ vào tay cô.

Hứa Thấm khó hiểu:

"Đây là cái gì thế ạ?"

"Bố Diệm Diệm có căn nhà riêng. Sau khi nó đến ở với cậu mợ thì đem căn nhà kia cho thuê rồi. Tiền thuê nhà đều ở trong chiếc thẻ này. Năm hai mươi tuổi, Diệm Diệm có dùng một phần số tiền trong đó. Đầu năm nay, nó đưa lại thẻ cho mợ, bảo là biếu cậu mợ.

Mợ với cậu nào cần nó đưa tiền, nên trước giờ không hề động tới. Hái đứa vợ chồng son còn cần tiêu pha nhiều, cầm lấy đi.Hứa Thấm lắc đầu:Con không cần đâu ạ!Mợ cau mày:Sao lại không cần? Tiền này cậu và mợ chỉ giữ tạm để sau này cưới vợ cho nó thôi.

"Hứa Thấm vẫn lắc đầu từ chối, mỉm cười giải thích:"Tống Diệm bảo là báo hiếu cậu mợ thì là của cậu mợ mà. Con không cầm đâu.Con bé này thật là…Sao cũng bướng bỉnh hệt nó vậy? Cho dù con không cần tiền thì cũng cứ cầm tạm trước đã.

"Nói xong, bà liền nhét vào tay cô. Hứa Thấm tránh né, đứng dậy bỏ chạy:"Thôi, con đi làm đây ạ!Haiz…" Bà bất đắc dĩ thở dài.

Còn cô cứ thế chạy ào khỏi nhà.

Trên đường đi làm, Hứa Thấm tựa đầu vào cửa kính xe taxi, nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài. Đầu tháng Hai, khoảng thời gian lạnh nhất ở Đế Thành đã qua đi, chỉ một tháng nữa là đến ngày xuân ấm áp.

Trên đường, cô nhận được điện thoại của Mạnh Hoài Cẩn, hỏi cô Giao thừa có về nhà không. Ông nội vẫn còn sống, nên cứ Tết đến là con cháy trong nhà đều sum vầy. Hứa Thấm trả kowif không về được vì hôm ấy cô phải trực. Mạnh Hoài Cẩn thở dài, dặn cô nhớ bớt chút thời gian đến chúc tết ông.

Buông điện thoại xuống, Hứa Thấm im lặng hồi lâu. May là Giao thừa cô vẫn phải trực ban, đỡ phải nghĩ ngợi. Cô không muốn về Mạnh gia ăn Tết, nhưng cùng cả nhà mợ vui vẻ đón năm mới thì cũng hơi khó xử. Hóa ra bệnh viện lại trở thành nơi yên bình nhất.

Hôm ấy, Tống Diệm cũng không về nhà được.

Giao thừa hằng năm đều đốt pháo hoa nên đây cũng là thời điểm nhiệm vụ cứu hỏa nặng nề nhất.

Tống Diệm nhận được lệnh điều động, sang năm mới sẽ chuyển đến Chị đội Phòng cháy Chữa cháy quận Nam Thành, còn trước Tế vẫn phải hoàn thành nốt nhiệm vụ cùng Trung đội.

Đến Giao thừa, cả phố vắng tanh vắng nhắt. người tha hương đã trở về quê, đường phố gần như không có xe và người qua lại. không  khía yên ắng vô cùng, thậm chí đượm vẻ tiêu điều.

Hứa Thấm ăn Tết với nhóm đồng nghiệp trực ban trong bệnh viện, mỗi người đều đem theo mấy món ăn từ nhà đi rồi cùng tụ tập lạu với nhau, vừa ăn vừa chúc mừng năm mới, khá náo nhiệt.

Bởi vì Tế đến nên ai ai cũng hiền hòa cởi mở.

Nhóm người nhà bệnh nhân trong phòng Truyền dịch vô cùng khách sáo, luôn miệng nói lời cảm ơn các bác sĩ và chúc họ những điều tốt đẹp. Các y tá thì chuẩn bị kẹo quýt, phân phát cho từng bệnh nhân và người nhà họ để lấy may mắn đầu năm.

Mọi người tập trung ở phòng Truyền dịch tổ chức tiệc Tất niên. Tiếng cười không lú nào ngớt, không khí ấm áp đến lạ.

Hứa Thấm tựa vào tường, nhàm chán xem tivi, thỉnh thoảng cúi đầu liếc điện thoại. Tống Diệm vẫn chưa gọi cho cô. Có lẽ anh đang rất bận. kể từ hôn đến tham quan đội phòng cháy chữa cháy đến giờ, hai người đã nữa tháng không gặp nhau rồi. Vốn đã rất nhớ, đến ngày lễ Tết, cô lại càng nhớ anh hơn.

Sao anh còn chưa gọi cho cô nhỉ?

Hứa Thấm vừa xem tivi vừa bỏ tay vào túi áo, gõ nhịp lên điện thoại như đang gõ lên trái tim mình vậy.

Bỗng điện thoại rung lên, cảm giác râm ran truyền đén từ đầu ngón tay chạy thẳng tới trái tim cô. Hứa Thấm vui vẻ đến nỗi mày mắt cong cong, móc điện thoại vẫn đang rung kia ra, trên màn hình là cái tên mà cô ngày đêm nhung nhớ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!