Type: Hasuko
Đêm đen, nhà chính của tứ hợp viện vẫn sáng trưng.
Nghe Hứa Thấm nói thế, mợ cũng gật gù tán thành:
"Phải đấy, công việc của nó nguy hiểm quá!"
Cậu nhìn ra được điều khác thường từ sắc mặt cô, liền hỏi:
"Hôm nay gặp phải chuyện gì à?"
"Con gặp Tống Diệm ạ! Bệnh viện có người đòi nhảy lầu. Anh ấy đi cứu, suýt nữa ngã xuống từ tầng…" Hứa Thấm nuốt nước bọt, khẽ rùng mình. … Hai mươi mốt ạ!
Cậu mợ đều kinh hãi: Sau đó thế nào?
Không sao ạ.
"Những người khác thì sao? Còn người nhảy lầu kia nữa?"
Đều không sao.
Vậy thì tốt. Cậu mợ thở phào.
"Lúc ấy, con thấy rất sợ." Hứa Thấm rủ mắt, nhẹ nhàng khuấy bánh trôi trong bát. Viên bánh ngấm đã lâu, lớp vỏ trông sần sùi.
"Nếu anh ấy ngã xuống…"
Không khí lặng ngắt như tờ.
Đừng sợ. Mợ khẽ vỗ tay cô trấn an.
"Nó rất có chừng mực, biết bảo vệ bản thân, cũng biết bảo vệ cấp dưới của mình." Cõ lẽ mợ đoán được gì đó nên nói tiếp:
"Thật ra, cậu mợ cũng bảo nó chuyển công tác rồi, nhưng nó không bỏ được mấy cậu lính cấp dưới. Đội của nó có tố chất tốt nhất, có kỷ luật tốt nhất trong đám lính cứu hỏa ở khu vực. Cả đội chưa từng bị thương vong nghiêm trọng, toàn nhờ vào nó biết cách huấn luyện."
Lời này không hề có tác dụng an ủi Hứa Thấm, nhưng cô không thể nói gì, hồi lâu sau mới cất tiếng hỏi:
"Sao anh ấy lại chọn nghề này ạ?"
Hai vợ chồng già nhìn nhau, cậu bèn giải thích:
"Con cũng biết thằng nhóc này từ bé đã không thích học hành, lại không chịu quản giáo, nên phải đi lính. Sau này… trong nhà không có quan hệ nên chỉ có thể làm lính cứu hỏa."
Hứa Thấm cúi đầu, khuấy thìa trong bát: Vâng.
Mợ thấy thế liền thấp thỏm, môi mấp mấy định nói gì đó, lại không biết nói gì, vội vàng nhìn về phía chồng mình. Cậu trừng mắt nhìn mợ, coi như đề ép việc này xuống.
Mợ thở hắt ra, im lặng rất lâu mới lên tiếng: "Thấm Thấm à, cháu mợ tuy bề ngoài thô lỗ nhưng là người thận trọng, biết quan tâm người khác.
Khác với mấy tên đàn ông ngoài kia, chỉ biết ăn chơi nhân lúc còn trẻ, còn nó từ bé đã bị bỏ rơi, chỉ muốn có một gia đình, được người nhà yêu thương, đối xử tốt với người nhà là đủ. Nó là một người như vậy, không phải mợ muốn bao che cho nó nên mới nói thế.
Con cũng biết mà, phải không?Hứa Thấmdạ
"một tiếng, không nói thêm gì khác. Mợ còn định nói nữa thì cậu đã chen lời:"Thấm Thấm cũng mệt rồi, ăn xong ngủ sớm đi.
"Hứa Thấm trở về phòng. Mợ vừa dọn bát vừa thở dài:"Có phải đứa bé này có tâm sự không?Chuyện của chúng thì để chúng tự giải quyết. Em đừng quan tâm.Cậu chép miệng.làm sao em không lo cho được. Cuối cùng sẽ không giống như mẹ ruột của Diệm Diệm chứ?
"Mợ lo lắng không yên."Càng nói càng không ra đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!