Chương 48: (Vô Đề)

Type: Hasuko

Bên ngoài tòa nhà, còi hụ cứu hỏa càng lúc càng gần. Hứa Thấm băng qua hành lang, nhìn ra cửa sổ, đúng lúc thấy chiếc xe cứu hỏa đỏ chói đang chạy vào sân bệnh viện. Cô tăng tốc độ, định bước ra khỏi tòa nhà.

Xe cứu hỏa đã dừng lại, mấy người lính cứu hỏa nhanh chóng nhảy xuống. Trong đám đàn ông mặc đồng phục, cô vừa liếc mắt đã thấy ngay Tống Diệm, tuy chỉ là một bóng lưng vụt qua rồi bị xe cứu hỏa và đám người che khuất.

Cô không đến gần đám đông, chỉ đứng ở khoa Cấp cứu rướn cổ nhìn ra xa. Trên tầng hai mươi mốt khoa Khám bệnh có hai người đứng trên mái vẫy tay rất kích động. Hình như họ đang la hét gì đó, nhưng gió lớn và lầu cao, cộng thêm đám đông dưới lầu vây kín bàn tán xôn xao, hoàn toàn không nghe được gì.

Tống Diệm đi đến dưới lầu, ngẩng đầu nhìn người trên mái nhà. Hai người kia thỉnh thoảng đưa tay đưa chân ra, khiến đám người vây xem hô hoán.

Anh dời mắt đi, hỏi người phụ trách bệnh viện: Tình huống thế nào?

"Gây rối bệnh viện, đòi nhảy lầu, đồng nghiệp trên đó khuyên nhủ nhưng không nghe, cũng không cho đến gần."

Tống Diệm ra lệnh:

"Đồng Minh, Tiểu Cát, hai cậu lên mái nhà trước đi. Nhớ sử dụng thiết bị bảo hộ.", lại quay đầu chỉ huy:

"Lão Đổng, bắc thang cứu hộ, lôi hắn ta xuống."

Lão Đổng lên xe thao tác.

Thang cứu hộ từ từ được đưa lên, nhưng vừa mới đến nơi, còn chưa kịp bắc vào, trên mái nhà đã truyền đến tiếng thét chói tai. Tống Diệm ngẩng đầu, nheo mắt nhìn, hai người kia đang vung tay chân loạn xạ, không biết la hét điều gì.

Nhưng Tống Diệm vẫn cẩn thận giơ tay ra hiệu, Lão Đổng lập tức ngàng thao tác.

Bộ đàm trong tay người phụ trách bệnh viện vang lên, đồng nghiệp trên mái nhà báo cáo:

"Đừng hành động, đừng hành động! Người này cảm xúc kích động, nói chúng ta mà bắc thang, hắn sẽ nhảy xuống ngay!"

Tiếng thét của người kia còn loáng thoáng truyền đến từ bên kia bộ đàm:

"Vợ con chết hết rồi, tôi không muốn sống nữa, không cần các người cứu! Các người tưởng cứu tôi xuống là mọi chuyện được giải quyết sao?"

Tống Diệm mím môi, cau mày suy nghĩ.

Người phụ trách khó xử nhìn anh:

"Đội trưởng, vậy bây giờ phải làm sao?"

Tống Diệm phân công:

"Dương Trí, mấy cậu bơm nệm hơi đi, ra sau lầu…"

Người phụ trách vội nói:

"Không được, lỡ như hắn nhìn thấy lại kích động nhảy xuống đấy!"

"Ra sau lầu bơm lên, nhân lúc họ không chú ý thì chuyển ra phía trước." Nói xong, anh đi vào tòa nhà. Để tôi lên xem thử.

Hứa Thấm thấy thang cứu hộ không đưa lên nữa, còn mấy người lính cứu hỏa mang nệm hơi ra sau lầu, liền láng máng đoán được sự tình.

Hai người trên lầu càng lúc càng kích động, người dưới lầu cũng tụ tập đông thêm khiến giao thông ùn tắc. E rằng nếu còn tiếp tục rầy rà như thế, lính cứu hỏa chỉ có thể nghĩ cách từ mái nhà, vậy có lẽ…

Cô bỏ tay vào túi, len qua đám người, đi về phía tầng khám bệnh. Người hóng chuyện xung quanh tụ tập bàn tán:

"Đáng thương quá, bị ép đến mức nhảy lầu đấy!"

"Nghe nói vợ anh ta mang thai, đi khám thế nào lại mất mạng, con cũng không còn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!