Type: Thùy Miên
Đèn đường mờ ảo, bông tuyết bay bay. Hứa Thấm nhìn Tống Diệm, nhẹ giọng hỏi:
"Anh có muốn lên nhà em ngồi một chút không?" Tựa như sợ anh từ chối, cô mau chóng bổ sung:
"Vẫn chưa ăn cơm tối mà. Ăn xong rồi hãy về."
Tống Diệm chợt thấy buồn cười:
"Em biết nấu cơm sao?"
Hứa Thấm câm nín.
Tống Diệm tiếp tục vặn hỏi:
"Trong nhà em có thức ăn à? Ngoại trừ gạo bệnh viện phát ấy."
Lần này, Hứa Thấm phản ứng rất nhanh, quay người chỉ về phía góc đường:
"Bên kia có siêu thị, cái gì cũng có."
Đến lượt Tống Diệm nghẹn lời.
Bây giờ đi mua nhé! Hứa Thấm mạnh dạn đề nghị.
Tống Diệm đành hất cằm về phía trước: Đi thôi.
Trong không khí Giáng sinh nhộn nhịp, ngay ở cửa siêu thị cũng dựng một cây thông Noel treo đầy đèn màu sắc rực rỡ. Nhưng nó lại đứng cô đơn giữa ranh giới của máy điều hòa và cửa. Mỗi lần khách bước đến đẩy cửa ra, cây thông lại khe khẽ run rẩy trong gió.
Tống Diệm đi vào siêu thị, tiện tay kéo chiếc xe đẩy. Việc đầu tiên anh làm vẫn là nhìn bảng hướng dẫn cửa thoát hiểm cao cao, phán đoán lối thoát hiểm gần đó.
Hứa Thấm thấy thế bèn nhận xét:
"Bệnh nghề nghiệp của anh nghiêm trọng quá rồi đấy!"
Tống Diệm vừa đẩy xe mua hàng vừa hỏi: Còn em?
Hả? Hứa Thấm còn chưa kịp hiểu.
"Bệnh nghề nghiệp của em." Anh nhắc lại.
"Hơi sạch sẽ thái quá!" Cô bật cười.
"Bởi vì sạch sẽ quá nên dứt khoát không bài trí đồ đạc luôn, nhìn cho thanh tịnh à?" Anh trêu chọc.
Hứa Thấm nghẹn lời, lát sau mới loay hoay giải thích:
"Chẳng qua là em thích rửa tay thôi, với lại, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy…" Cô nhìn từng tảng thịt dê, thịt bò được cắt vuông vắn trong tủ lạnh, hơi bĩu môi:
"Có mấy đầu bếp cắt thịt xấu chết đi được."
Tống Diệm thoáng nhìn sang, cho ý kiến:
"Đây chắc là do máy cắt rồi."
Hứa Thấm ngạc nhiên:
"Còn có máy cắt thịt á? Phát minh ra loại máy này để làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!