Chương 20: (Vô Đề)

Ngày thứ hai của tháng Mười một là một ngày nắng đẹp, bầu trời xanh trong, cao vời vợi. Sương mù vài ngày trước đã được gió bấc thổi tan, không khí trong lành, se se lạnh.

Hứa Thấm kéo kín khăn quàng cổ, rảo bước đi đến phố Ngũ Phương, nhìn ngắm mái ngói đỏ san sát dưới bầu trời xanh thẳm. Luồng hơi nước lượn lờ trên con phố, mùi bánh bao hấp lan tỏa thơm phức.

Các cửa hàng vẫn chưa mở cửa, từng dãy cửa gỗ đóng kín bưng, phía trên là tranh graffiti sặc sỡ, không biết là tác phẩm của sinh viên học viện nghệ thuật nào nữa.

Những bức tranh muôn màu muôn vẻ, từ hoạt hình cho đến cổ phong, từ nhân vật cho đến cảnh sắc, không khác gì một bà cụ trang điểm lòe loẹt như thiếu nữ đôi mươi.

Bất cứ con phố nào cũng vậy, cửa hàng đầu tiên mở cửa chính là quầy đồ ăn sáng, các món chiên xào, nấu hấp, mọi hương thơm thi nhau xộc vào mũi người đi đường.

Nhóm nhân viên văn phòng chen chúc nhau trước quán ăn nhỏ bé nằm ngoài phố Ngũ Phương, mua bánh quẩy và sữa đậu nành, có người ngồi trong quán vừa ăn vừa lướt điện thoại.

Một ngày của người bình thường cứ thể bắt đầu.

Trước kia, Hứa Thấm không bao giờ chú ý đến những người này. Họ chỉ như cảnh nền cho thành phố, giống như đinh ốc của cả bộ máy, thiếu một người cũng chỉ như tán cây rụng một chiếc lá, đều bé nhỏ không đáng nhắc đến.

Nhưng hôm nay, Hứa Thấm lại nghiêm túc quan sát từng người một.     

Một đôi tình nhân mua hai phần cháo hộp ở trước quầy, rồi hôn nhau:

Buổi tối gặp lại!

"Anh làm việc tốt nhé!"

"Ừ, anh biết rồi, em cũng thế."

Hai người tách ra, đi về hai phía khác nhau. Lúc cô gái kia đi ngang qua, Hứa Thấm trông thấy một nụ cười tràn trề sức sống. Còn chàng trai vừa đi được vài bước đã quay đầu mỉm cười, nhìn theo cô gái rồi mới bước tiếp.

Một cô gái khác vừa xếp hàng mua đồ ăn sáng vừa báo cáo công việc qua điện thoại, khi bỏ điện thoại xuống, cô ấy thở phào nhẹ nhõm, trông rất hài lòng. Còn trong quán có một người đàn ông vừa lướt máy tính bảng vừa ăn mì ngấu nghiến, không biết là do bát mì quá ngon hay anh ta đang vội vã.

Còn có người xách ca táp, vừa ăn bánh quấy vừa hát ngêu ngao, bước chân nhẹ tênh ngang qua Hứa Thấm.

Dĩ nhiên cũng có người mang đôi mắt thâm quầng, vừa nhìn đã biết tối qua tăng ca thâu đêm, vừa chạy vừa gọi điện:

"Ối, bác tài, tôi sắp đến ngã tư rồi, bác đợi một phút... tôi thấy xe bác rồi."

Thế giới bao la này không phải chỉ có ánh hào quang chói lọi nơi hoa viên Hồng Lư, mà còn lấp ló đâu đây những nỗi khổ xen lẫn ngọt ngào tưởng chừng như vô cùng tầm thường đó.

Hứa Thấm rẽ vào con ngõ rải đầy lá cây bạch quá vàng óng. Sau bảy, tám khúc quanh, cô đã đến Địch gia, nơi có cánh cổng sơn son mở rộng. Cậu Địch có thói quen dậy sớm, không biết có chạm mặt ông hay không.

Hứa Thấm rón rén bước qua cánh cổng, vòng qua bức tường bình phong, băng qua hành lang gấp khúc, tiến vào sân. Bên trong tĩnh lặng, ánh nắng sớm mai soi lên dụng cụ làm mộc. Không thấy lồng chim trên cây đâu cả, ắt hẳn cậu Địch đã mang nó đi dạo rồi.

Cửa phòng gian phía tây khép hờ, chứng tỏ người bên trong đã thức dậy. Hứa Thấm đi đến, nhìn qua khe cửa chỉ thấy cửa tủ đang mở một cánh, bên trong treo vài chiếc áo len và quần dài kiểu nam. Cô gõ khe khẽ, không ai lên tiếng, khi đưa tay lên định gõ tiếp thì cánh cửa mở ra.

Cô bước vào trong xem thử, ấn tượng sâu nhất chính là quá mức gọn gàng sạch sẽ, mang đậm tính kỷ luật. Sàn gỗ sạch bong kin kít không có lấy một hạt bụi, giường màu xanh xám, drap giường được trải thẳng không một nếp nhăn, chăn được gấp gọn vuông vức như miếng đậu hũ kiểu quân đội.

Chiếc sô pha màu đỏ thẫm và bàn trà đặt ngay ngắn, ghế được đặt trước bàn sách, trên bàn là một chồng sách nói về đồ vật dễ bắt lửa, làm rõ những vụ hỏa hoạn trên thế giới...

Quần áo trong tủ cũng được treo gọn gàng có trình tự, phảng phất mùi xà phòng và ánh nắng. Đáy tủ là từng đôi tất nam thuần một màu được gấp gọn, bày biện ngăn nắp.

Ánh nắng soi qua cửa sổ, chiếu rọi căn phòng sáng sủa sạch sẽ, không khí tươi mát, còn có mùi gỗ thông thoang thoảng.

Tất cả đều thể hiện đây là căn phòng của người đàn ông khắc kỷ, gọn gàng đến mức cuốn hút.

Hứa Thấm đứng ngẩn ngơ giây lát. Cô nhớ trước đây, phòng Tống Diệm không như thế. Khi ấy, anh cũng giống những cậu trai khác, chăn đệm bừa bãi, quần áo bẩn chất đống trên sô pha, trên bàn trà đầy truyện tranh...

Còn đang thất thần thì cánh cửa căn phòng nhỏ phía sau được kéo ra. Tiếng bước chân vọng lại trên hành lang. Cô còn chưa kịp quay đầu, Tống Diệm đã đứng sau lưng, giọng nói thờ ơ truyền đến: Lại tới nữa à?

Hứa Thấm quay đầu liền nhìn thấy xương quai xanh của anh. Cô vội vã lùi về sau một bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!