Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âu Dương Tĩnh cũng vô cùng kinh ngạc, người dì trước mặt này Bùi Dục gọi là mợ còn không phải là người vào ngày diễn ra lễ khai giảng mà cô gặp được thiếu chút nữa là bị cướp mất túi xách sao? Vậy mà lại khéo như vậy? !
Không đợi cô lại tiếp tục suy nghĩ, mợ của Bùi Dục liền đưa người vượt qua cái bàn nhiệt tình cầm lấy tay Âu Dương Tĩnh. "Tốt quá! Cô có thể tìm được cháu rồi!"
Bùi Dục cùng cậu cả đều có vẻ mặt mơ hồ nhìn hai người phụ nữ trước mặt, không biết chuyện gì xảy ra.
Mợ nhìn thấy "ân nhân" kích động đến mức chẳng thèm quở trách chồng, liên thanh nói ngày đó bà gặp cướp bóc nhau thế nào, Âu Dương Tĩnh lại là người gặp chuyện bất bình giúp bà lấy lại túi trở về như thế nào. Mợ là một người nhanh nhẹn, nói chuyện giống như bắn ra một đống hạt đậu lớn giòn giã một hồi. Khen thẳng đến lúc Âu Dương Tĩnh có ý muốn trốn luôn xuống dưới gần bàn luôn rồi.
Sau khi hiểu ra sự việc Bùi Dục cùng cậu cả đều cùng không hẹn mà cảm thấy thế giới này thật là nhỏ! Bùi Dục vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không nghĩ tới Âu Dương Tĩnh tiện tay giúp người khác vậy mà lại là người trong nhà. Cậu cả cũng kinh ngạc, cũng đã từng nghe qua vợ nói đến cô bé hăng hái làm việc nghĩa kia nhưng tuyệt đối không ngờ lại chính là người ông có thành kiến.
"Dì à, dì quá khách khí rồi, đó cũng là do dì phản ứng nhanh, nếu lúc đó người không túm thật chặt lấy tay cầm của túi không buông tay thì cháu cũng không có biện pháp nào lấy lại về được." Âu Dương Tĩnh bị mợ khen đến đỏ mặt vội vàng từ chối.
"Cô gái nhỏ khiêm tốn cái gì chứ!" Mợ càng nhìn Âu Dương Tĩnh càng thích, lôi kéo cậu cả nói: "Lão Trình ông xem, ngày đó cô bé này hăng hái làm việc tốt giúp tôi lấy lại túi xách nhưng lại không chịu để lại tên, là đứa bé ngoan! Các ông là cảnh sát có phải cần khen thưởng một lần hay không? Đây chính là mầm non tốt, thân thủ đặc biệt nhanh nhẹn! Ai, cô gái nhỏ chắc có luyện tập qua đi?"
"Ha ha ha ha, cũng không phải chỉ là luyện tập qua! Vật lộn của cô ấy là do cháu dạy đó!" Bùi Dục cười to: "Không nghĩ tới lại giúp được mợ!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ôi!" Mợ lại cảm thán một tiếng, lúc này mới nhớ tới hỏi: "Sao mấy người lại ở chung một chỗ? Không phải ông nói là cùng với tiểu Dục uống trà sao?" Bà hỏi cậu cả.
Cậu cả không biết phải nói như thế nào, làm cho Bùi Dục đoạt nói trước: "Cô ấy là bạn cùng lớp với cháu, đúng lúc chúng cháu đang đi ra ngoài chơi lại gặp cậu cả nên gọi cô cùng qua luôn."
"A...! Ai nha! Cùng một lớp với cháu sao, vậy thành tích chắc cũng vô cùng tốt rồi!" Mợ không có buông tha bất cứ một cơ hội nào để khích lệ cô.
Bùi Dục thêm vào nữa. Mợ nhắc tới, anh sẽ giả bộ khiêm tốn nói: "Vẫn còn được đi, chỉ kém so với cháu một chút. Cháu xếp thứ nhất, cô ấy xếp thứ hai." Khi nói chuyện vẻ mặt kiêu ngạo trên mặt không thể nào che lấp đi được, so với bình thường anh được người ta khen ngợi còn vui vẻ gấp trăm lần.
Nói đến đây, có cái gì mà mợ không nhìn ra được nữa chứ, đây chắc chính là người bạn gái nhỏ Bùi Dục kết giao mà lão Trình đã từng nói qua! Bà không khỏi liếc mắt nhìn chồng một cái, đưa nhỏ tốt như vậy mà ông còn lo lắng vớ vẩn cái gì chứ!
So sánh với việc ba người kia hòa thuận vui vẻ thì cậu cả có phần xấu hổ. Khó có khi ông hối hận với chuyện chính mình đã làm.
Nhìn Bùi Dục rất là hài lòng, mợ nửa đường xuất hiện không chỉ hóa giải trọng tâm đề tài không được thoải mái ban nãy mà còn trong lúc vô ý làm cho Âu Dương Tĩnh tăng thêm không ít điểm. Ít nhất vào lúc bọn họ rời đi biểu cảm của cậu cả cũng đã ôn hòa hơn rất nhiều.
Sau khi nói lời từ biệt với cậu mợ Bùi Dục, Âu Dương Tĩnh lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, bị một đống cuộc gọi nhỡ làm cho hoảng sợ, tất cả đều là của La Vịnh Văn, còn có mấy tin nhắn đều là hỏi hai người bọn họ có tới KTV hát hay không. Cô cầm điện thoại đến trước mặt Bùi Dục cho anh xem: "Có đi hay không? Còn một tiếng nữa là kết thúc rồi."
"Cậu hát cho mình nghe thì mình đi liền." Xóa giải được sự hiểu lầm của cậu đều với cô, tâm tình của Bùi Dục rất là tốt. Không khỏi nghĩ tới ảnh chụp tuyên truyền ca hát ở Ngũ trung của Âu Dương Tĩnh. "Mình còn chưa từng nghe qua cậu hát bao giờ đâu."
"Vậy đi thôi." Âu Dương Tĩnh nhìn anh cười, chủ động kéo cánh tay của anh, tay còn tại thì gửi trả lời tin nhắn cho La Vịnh Văn.
Bọn họ vừa mới đẩy cửa phòng bao đi vào đã nhìn thấy mấy người bạn học hỉ hả không ngừng, hai nam sinh đang hát bài hát cũ mèm bằng tiếng Quảng Đông, nhưng người khác không có việc gì cũng ở một bên nhìn xem. La Vịnh Văn ngồi ở trên bàn tìm bài hát, vừa thấy hai người bọn họ đi vào liền liều mạng vẫy tay: "Tới nhanh tới nhanh! Hai người muốn hát bài gì nhanh chóng chọn đi! Cho các cậu chen ngang đó!" Cô cảm thấy thán phục khi giọng nói của cô ấy vẫn có thể áp chế được âm thanh ồn ào trong phòng bao.
Bùi Dục nhìn Âu Dương Tĩnh, ý tứ cực kỳ rõ ràng.
Âu Dương Tĩnh đẩy anh: "Cậu ngồi trước đi, một lát nữa mình hát cho cậu nghe." Cô nói xong liền vòng qua hai người đang hát ở đối diện cùng với một nhóm người chơi đổ xúc xắc người thua bị trừng phạt phải ăn một miếng dưa chuột thấm đẫm Mù
-Tạc, ngồi vào bên cạnh La Vịnh Văn bắt đầu chọn bài hát.
"Ai nha nha nha nha nha -
- Đây là hát cho người nào đó nghe a." La Vịnh Văn dùng khuỷu tay chạm vào Âu Dương Tĩnh, cười vô cùng ái muội.
"Đúng rồi, cậu hâm mộ sao?" Âu Dương Tĩnh chịu sự ảnh hưởng của Bùi Dục cho nên da mặt cũng dày hơn nhiều.
La Vinh Văn lập tức bày tỏ trạng thái đau đớn: "Đâu chỉ hâm mộ! Mình là hâm mộ, ghen tị, hận! Là ai lúc trước vẫn luôn thề son sắt là cùng Bùi đại học thần chỉ là bạn bè bình thường thôi chứ?"
"Lúc này không giống trước đây." Âu Dương Tĩnh lật đi lật lại tên bài hát, lại lướt thêm hai lần.
"Tĩnh Tĩnh, cậu thật sự thay đổi rất nhiều." Đột nhiên La Vịnh Văn nghiêm túc hẳn lên, nâng mặt nói với cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!