Chương 8: (Vô Đề)

Bùi Dục hỏi câu này đương nhiên không phải đột nhiên có suy nghĩ kỳ quặc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lúc chiều khi gần tan học, nữ sinh đi vệ sinh cùng La Vịnh Văn đột nhiên hoảng hốt chạy về. Nhỏ giọng bảo Bùi Dục lấy "bánh mì" của La Vịnh Văn cho cô ấy, cô ấy đang đợi trong nhà vệ sinh.

"Bánh mì?" Bùi Dục ngơ ngác không hiểu gì, "Cậu ấy đi vệ sinh mà ăn bánh mì gì chứ?"

"Cậu nhỏ tiếng chút!" Nữ sinh kia đỏ mặt kéo Bùi Dục một cái. "Không phải đồ ăn! Là cái đó, cái đó đó!"

"Hả?" Bùi Dục càng ngơ ngác hơn, bánh mì chẳng phải để ăn sao?

Nữ sinh kia thấy anh đơ như cây cơ, sợ anh nói thêm những lời khác thường nữa nên vội vàng hươ hươ tay với anh: "Cậu tránh ra một chút, tớ giúp cậu ấy tìm được rồi."

Bùi Dục không hiểu gì mà đứng dậy, thấy nữ sinh kia bước qua chỗ ngồi của anh, đến chỗ của La Vịnh Văn rồi mò mẫm trong cặp sách của La Vịnh Văn một lúc, sau đó lấy ra một miếng băng vệ sinh, hệt như làm chuyện xấu mà bỏ vào túi mình.

Anh đương nhiên nhìn ra băng vệ sinh, lúc nhỏ bố còn dẫn anh đi siêu thị mua cho mẹ anh, anh cũng biết mỗi tháng nữ sinh đều sẽ có mấy ngày…Đợi chút! Bây giờ anh dùng cơ thể của Âu Dương Tĩnh, chẳng phải anh cũng sẽ có bà dì lớn đến thăm sao! Nghĩ đến đây, Bùi Dục liền cảm thấy cả cơ thể như muốn phát nổ đến nơi!

Vừa tan học là anh liền hoang mang chạy ra, nhìn xem có thể gặp được Trần Lập Linh, người mà Âu Dương Tĩnh bảo là "ngày ngày chặn cô ấy trên đường" không. Nói không chừng bị đẩy một cái nữa thì có thể đổi trở lại. Chỉ có điều không ngờ không gặp được Trần Lập Linh, ngược lại thì Âu Dương Tĩnh lại đến. 

"Cái, cái gì?" Âu Dương Tĩnh bất giác xoa xoa tai, tưởng mình nghe nhầm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tôi hỏi cậu, bà dì lớn của cậu lúc nào thì đến?" Bùi Dục lại lặp lại từng chữ một lần nữa.

Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy đầu mình "ong" một tiếng, một luồng khí nóng từ cổ chạy thẳng lên đỉnh đầu, cô lắp bắp nói: "Cậu, cậu hỏi cái này làm gì?"

Bùi Dục lập tức dùng ánh mắt nhìn mấy người ngốc nghếch nhìn cô: "Bây giờ tôi dùng cơ thể của cậu, nếu không hỏi rõ, lỡ như ngày nào đó quần đầy máu thì chẳng phải người mất mặt vẫn là Âu Dương Tĩnh sao! Nữ sinh các cậu không phải bình thường đều ghi nhớ ngày tháng à?"

"Sao cậu biết nhiều vậy?" Mặt Âu Dương Tĩnh đã biến thành màu gan lợn, "Tôi vẫn... vẫn, vẫn chưa đến…"

"Hả? Lớp 9 rồi mà vẫn chưa…" Bùi Dục nói một nửa thì bỗng ngậm miệng, nghi ngờ nhìn Âu Dương Tĩnh: "Cậu biết bà dì lớn là gì không vậy? Tên khoa học là kinh nguyệt, cũng có người gọi là nguyệt sự, chu kỳ."

"Đương nhiên tôi biết rồi!" Âu Dương Tĩnh chỉ cảm thấy tai mình nóng như sắp chảy ra, vậy mà cô lại thảo luận vấn đề này với nam sinh! Không những Bùi Dục nói rõ tên khoa học và những cách gọi khác của bà dì lớn ra, anh còn chất vấn cô hiểu hay không nữa!

Nhận được câu trả lời khẳng định, cuối cùng thì Bùi Dục cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy Âu Dương Tĩnh xem như dậy thì trễ, thế nhưng đối với hiện tại mà nói, chưa đến là tốt nhất! Sắc mặt anh cuối cùng cũng thả lỏng không ít, vỗ vai Âu Dương Tĩnh rồi nghiêm nghị nói: "Vậy mục tiêu bây giờ của chúng ta, chính là hoán đổi trở lại trước khi bà dì lớn của cậu đến!"

"Cậu có thể đừng nhắc đến ba từ đó được không!" Âu Dương Tĩnh đỏ mặt tía tai, quay đầu không nhìn anh, "Cậu muốn thử thì thử đi, đừng bị đánh tàn tạ quá đó." Cô nói xong thì lại rút vở ghi chép ra, đưa cho Bùi Dục. "Vở tôi ghi chép lại, cậu lấy xem đi, trình độ dạy học ở Ngũ Trung chắc cậu cũng đã rõ rồi, làm lỡ việc học tập của cậu tôi cũng ngại lắm."

Bùi Dục không nhận, phủi tay: "Không cần. Có mấy ngày thì không lỡ được việc gì đâu."

"Cậu đúng là tự tin quá đó!" Âu Dương Tĩnh trừng mắt nhìn anh. Bộ dạng tràn đầy tự tin này…Giận quá! "Không cần thì thôi!" Âu Dương Tĩnh thu lại vở ghi chép.

"Tôi thế này là tự mình hiểu mình." Bùi Dục đáp lời, bỗng nhớ ra túi lựu vẫn chưa xử lý, thế là liền thuật lại chuyện hôm qua Thẩm Tây đến tặng lựu cho cô nghe, hỏi cô muốn xử lý thế nào.

"Cậu trả lại cậu ta đi." Nghe Bùi Dục kể lại xong, Âu Dương Tĩnh không nghĩ ngợi gì mà nói.

Bùi Dục bỗng có chút không nhẫn tâm: "Tôi thấy có lẽ cậu ta thích cậu đó."

"Liên quan gì đến tôi?" Âu Dương Tĩnh hỏi ngược lại, ù ù cạc cạc nhìn Bùi Dục.

"..." Bùi Dục câm nín.

Âu Dương Tĩnh hoàn toàn không đặt chuyện này vào lòng, cô nói xong thì cúi đầu nhìn đồng hồ rồi hốt hoảng khẽ kêu lên một tiếng: "Ai, sáu giờ rưỡi rồi này! Tôi về nhà cậu trước đây, nếu không thì thời gian luyện tập sẽ không đủ." Nói xong cũng không cho Bùi Dục thời gian phản ứng lại, như một cơn gió mà chạy mất bóng dáng.

Đứa con gái này, học điên rồi đúng không! Bùi Dục trố mắt đứng nhìn. Học bá bên cạnh anh không ít, thế nhưng người mới lớp 9 đã đặt hết tâm tư vào chuyện học hành như Âu Dương Tĩnh thì không có một ai. Nhiệt huyết Âu Dương Tĩnh đối với việc học tập đúng là đã đạt đến mức biến thái rồi!

Thôi bỏ đi, vẫn nên nghiên cứu địa điểm bị đánh vào ngày mai thì hơn, sớm kết thúc cuộc sống hỗn loạn này mới là chuyện chính.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!