Chương 4: (Vô Đề)

"Tôi…" "Cậu…"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi hai người tự mình nghĩ đông nghĩ tây xong thì cùng lúc mở miệng.

"Cậu nói trước đi." Bùi Dục nói trên nguyên tắc ưu tiên cho phụ nữ.

Âu Dương Tĩnh không khách sáo với anh: "Cái cậu Vu Nhất Dương đó có kín miệng không thế?"

"Hả?" Lúc này tới lượt Bùi Dục ngơ ngác.

"Tôi nói, cậu ta thấy chúng ta nắm tay, có khi nào sẽ nói với bạn học của cậu không, lỡ như truyền đến tai bạn gái cậu thì không hay rồi."

"Tôi không có bạn gái." Bùi Dục đúng là cười không được mà khóc cũng không xong, còn tưởng cô muốn nói gì nữa chứ! Kết quả cứ đang quan tâm mấy chuyện cỏn con không đáng kể này.

Âu Dương Tĩnh thở phào một hơi: "Vậy tốt rồi." Cô không cần lo lắng lại bị chặn đánh nữa.

"Không tốt chút nào." Nhìn dáng vẻ thoải mái của cô, mặt Bùi Dục lại lập tức u ám đi. "Ngày mai là thứ hai, hôm nay chúng ta không đổi lại được thì ngày mai phải đi học với thân phận của đối phương."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"A, tôi biết mà." Âu Dương Tĩnh gật gật đầu.

"Thế sao cậu còn bình tĩnh được vậy?" Bùi Dục thật tình muốn điên luôn, trước khi anh đến đây còn tưởng Âu Dương Tĩnh ít nhiều gì cũng sẽ có chút sốt ruột, ai mà biết được người ta lại bình tĩnh như thế, hệt như việc hoán đổi cơ thể như ăn cơm thường ngày vậy.

"Nhưng mà tôi cũng đâu có biết làm thế nào để đổi lại đâu?" Âu Dương Tĩnh xoè tay ra, cô nhìn sắc mặt Bùi Dục rồi lại bổ sung một câu: "Vả lại tôi cũng tò mò về Anh Hoa lắm."

Lúc này Bùi Dục đã hiểu, thảo nào không sốt ruột chứ, cô coi như trải nghiệm cuộc sống rồi…

"Âu Dương Tĩnh, cậu có nghĩ qua việc đến trường học sẽ phải dùng nhà vệ sinh chung không, toilet nam và nữ không giống nhau đâu…" Nói đến đây, Bùi Dục đột nhiên ngừng lại, nói tiếp nữa thì anh sẽ phải dạy Âu Dương Tĩnh đỡ "chim" đi vệ sinh không vậy?

Cuối cùng thì Âu Dương Tĩnh cũng đỏ mặt, thế nhưng cô vẫn cứng cổ phồng má: "Cũng thấy hết cả người rồi, còn sợ gì chứ…"

Tuy giọng cô không lớn, thế nhưng Bùi Dục nghe không sót chữ nào, anh lập tức có cảm giác cả thế giới quan như sụp đổ…con gái bây giờ đều lộ liễu thế này sao? Anh trừng mắt nhìn Âu Dương Tĩnh rồi bóng gió đáp lại: "Cũng đúng, vả lại cũng chẳng có gì đẹp đẽ."

Mặt Âu Dương Tĩnh liền biến sắc, quan sát từ trên xuống dưới "cơ thể của mình", quần áo đều thay ra rồi, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy được đường nét của chiếc áo lót thể thao bên ngoài áo T

-shirt…cũng lớp 9 cả rồi, bà nội không thể nào mặc quần áo cho cô được, vậy mà Bùi Dục lại biết mặc kiểu áo lót của con gái... cô càng nghĩ càng thấy không đúng, sợ hãi bắt lấy cánh tay anh, hỏi nhỏ: "Cậu, cậu không làm chuyện kỳ quặc nào với cơ thể của tôi chứ?"

Đầu Bùi Dục thoáng lướt qua cảnh tượng tối qua, vừa ngượng ngùng lại cộng thêm xấu hổ, vẫy tay cô ra: "Câu này tôi hỏi cậu mới đúng! Tôi không có ái nhi* đâu!" Điều anh nói cũng coi như thật lòng, đối với thanh niên mười tám tuổi như anh mà nói, một Âu Dương Tĩnh mười bốn tuổi thẳng băng như sân bay thì cũng giống như con nít thôi.

*Ái nhi (tiếng Anh: pedophilia hoặc paedophilia), là bản năng hay ham muốn tình dục lâu dài và liên tục, phần nhiều hay toàn phần đối với trẻ em chưa đến tuổi thành niên, thông thường ở dưới tuổi 12. 

"Cái gì mà ái nhi…không phải cậu cũng giống vậy sao! Đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, lông còn chưa mọc đều mà lại không biết xấu hổ đi cười tôi!" Lại còn chê cười ngực cô nhỏ! Âu Dương Tĩnh tức tối cáu lại.

Lông chưa mọc đều... cô cũng dám nói ghê! Bùi Dục chỉ cảm thấy não mình được tiếp máu, nhịn rồi lại nhịn mới không tiếp tục cáu lại. Anh đến để giải quyết vấn đề, không phải đến cãi nhau, vả lại cãi nhau với một bé gái nhỏ hơn mình bốn tuổi, nghĩ cũng thấy mất mặt. Làm dịu cảm xúc lại, anh đè nén lửa giận ra dấu tay tỏ ý ngưng chiến: "Khoan nói vấn đề này, chúng ta vẫn nên cùng nhau suy nghĩ, nếu ngày mai khi tỉnh dậy vẫn chưa đổi về được thì nên làm thế nào đi."

Nghe anh nói vậy, Âu Dương Tĩnh cũng bình tĩnh trở lại, gật gật đầu, lấy trong cặp ra một tờ giấy: "Tối qua tôi có suy nghĩ một chút, nếu chúng ta tạm thời không thể đổi trở lại, để không bại lộ thì có lẽ nên tìm hiểu thông tin về nhau. Tôi đã liệt kê ra hết những điều tôi có thể nghĩ đến rồi, cậu xem xem có gì bổ sung không."

Làm đến bước này, một cô gái mười bốn tuổi như Âu Dương Tĩnh đây cũng đúng thật là bình tĩnh đến mức khiến người ta kinh ngạc. Lửa giận trong lòng Bùi Dục cũng tan đi hơn nửa. Anh đưa tay nhận lấy giấy nháp, che giấu đi sự kinh ngạc trong lòng. Thế nhưng sau khi nhìn những thông tin được liệt kê trên giấy xong, chút lửa giận còn sót lại của anh cũng biến mất, Âu Dương Tĩnh không những bình tĩnh mà suy nghĩ vấn đề cũng vô cùng chu toàn.

Vấn đề lớn nhất của bọn họ, có thể chính là không quen thuộc với những mối quan hệ của đối phương.

"Phía tôi thì câu không cần lo lắng, bạn bè tôi rất ít, ngoài bạn cùng bàn hơi dính người ra…" Âu Dương Tĩnh tóm tắt ngắn gọn giới thiệu vòng bạn bè của cô. Cô nhìn Bùi Dục một cái, rồi lại bổ sung thêm: "Nữ sinh hôm qua đánh cậu... đánh tôi tên Trần Lập Linh, trùm trường, lúc bình thường thì tránh cô ta ra là được."

"Bạo lực học đường?" Bùi Dục hỏi.

"Cũng chưa tới mức đó." Âu Dương Tĩnh hươ hươ tay, "Trong trường cô ta không dám làm bậy, ra khỏi cổng trường thì lại không đuổi kịp tôi. Hôm qua là ngoài ý muốn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!