Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đây là ai? Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu nhìn người nam sinh đang nói chuyện kia, rất xa lạ, hoàn toàn không biết. Nhưng mà nghe qua hình như là đang trào phúng Bùi Dục?
"Anh là ai?" Ngữ khí Bùi Dục đầy khó chịu nói chuyện với anh ta, trợn trừng mắt, đương nhiên là không biết.
"Y, mới vừa gặp mà đã quên rồi sao, không phải vừa rồi em đã cùng chơi với anh Thần rồi sao?" Người nọ tiếp tục thắc mắc không ngừng, chỉ vào cái bàn lớn nhất kia: " Anh Thần đang ở bên kia, dù sao cũng quen biết cùng ăn được không? Cả em trai này cũng ăn cùng đi."
Cái quỷ gì vậy, nói cô nàng giống như hàng mua một tặng một sao. Âu Dương Tĩnh nhìn về phương hướng anh ta đã chỉ thì cảm thấy La Thần có phần quen mắt nhưng nhất thời cũng không thể nhớ ra được vì thế hỏi Bùi Dục: "Đó là ai vậy? Cậu cùng anh ta chơi cái gì?"
"Không biết. Vừa rồi gặp ở chỗ trò chơi điện tử, cùng nhau chơi đua xe một lần." Bùi Dục giải thích với cô, rồi lại nói với nam sinh kia: "Không cần, chỉ là so một ván mà thôi, chưa tới mức quen biết." Nói xong cũng không có kiên nhẫn mà phất tay đuổi người nọ đi.
"Trời, mới vừa rồi còn gọi anh La Thần ngọt như vậy mà lúc này đã không biết rồi." Trước khi đi người nọ làm bộ lầm bà lầm bầm nhưng thanh âm lại không nhỏ chút nào.
Bùi Dục nhịn không được mà trợn trắng mắt, người này chơi trò châm ngòi ly gián có thể rõ ràng hơn một chút được không? Chỉ tiếc là hai người họ không phải là một cặp, giới tính lại khác hẳn với những gì mà anh ta đã nhìn thấy.
"La Thần?" Âu Dương Tĩnh nhỏ giọng lên tiếng lặp lại: "Là người lấy được huy chương vàng kia sao?" Cô không nhịn được mà quay đầu lại nhìn mấy lần, dù sao cũng là thần tượng đã từng nhìn thấy trong TV. Đoán chừng là cảm giác được ánh mắt của cô nên La Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía bên này của họ, biểu cảm lãnh đạm muốn chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xét riêng về ngoại hình thì La Thần không có hiện ra rõ bằng Bùi Dục nhưng ở độ tuổi mười bảy mười tám thì tuyệt đối có lực hấp dẫn hơn so với một cậu nhóc là học sinh cấp hai. Thứ hai là mặt mày La Thần thiên về hướng lạnh lùng trong trẻo, ít nói, biểu cảm trên mặt cũng ít đến đáng thương, điều này làm cho anh ta toát ra vẻ đẹp lạnh lùng xa cách đầy cấm dục, đối với cô gái nhỏ mà nói thì lại có lực hấp dẫn.
Đặc biệt là khi anh ta có đám bạn bè kia tôn lên, quả thực giống như một đóa sen trắng.
"Xem đủ chưa? Có muốn chụp mấy tấm ảnh hay không?" Một tay Bùi Dục chống đầu, còn một tay kia không kiên nhẫn gõ gõ mặt bàn: "Nhìn có đẹp đến vậy hay không?" Mà ánh mắt đến mức muốn dính lên luôn chứ?
"Có liên quan gì đến đẹp?" Âu Dương Tĩnh thu hồi ánh mắt, ngôn từ đây nghiêm tức: "Tôi đã từng nhìn thấy anh ta một lần, chao ôi huy chương vàng đó! Sùng bái một phen mà cũng không được sao?'
"Hừ" Bùi Dục khinh thường, không phải chỉ là huy chương vàng quốc tế sao? Về sau anh cũng lấy được, còn lấy vẻ bề ngoài của anh ra để so sánh thì thời điểm lãnh thưởng tuyệt đối càng phong cách hơn nhiều so với La Thần bây giờ! Chẳng qua đối với hiện tại mà nói cũng đều là chuyện tương lai. Tuy anh tự tin là mình có thực lực này nhưng nếu lúc này mà nói ra thì có nghe thế nào cũng đều cảm thấy là mạnh miệng.
Âu Dương Tĩnh cũng nâng má, hai mắt vụng trộm ngắm La Thần: "Làm sao bây giờ? Có chút ý muốn đi đến xin chữ ký đó." La Thần khi học cấp hai phổ thông cũng đã thi vào được trường trung học phụ thuộc, vì vậy cô vẫn coi La Thần là tấm gương.
Bùi Dục nhất thời ngồi thẳng lưng: "Không được đi! Hiện giờ cậu là 'Bùi Dục', đừng có đi làm mất mặt tôi!"
"Cậu khẩn trương cái gì?" Âu Dương Tĩnh nhìn hắn: "Tôi biết chứ, chỉ nói một chút mà thôi. Tôi nhất định có chừng mực, không có giống người nào đó, mang theo gương mặt của tôi đi gây chuyện khắp nơi.
"Này!"
"Tôi nói sai sao?" Âu Dương Tĩnh bĩu môi: "Mới vừa rồi người kia nói gần nói xa không phải là nói 'Tôi' tính lẳng lơ sao? Ai vậy nhỉ? Người mời La Thần đua xe không phải là cậu sao?" La Thần là kiểu học thần có vẻ mặt lãnh đạm, nhìn thế nào cũng giống một đám mây không dính khói lửa nhân gia, không có khả năng chủ động tìm học sinh cấp hai chơi trò chơi.
Bùi Dục không phản bác được, đành phải làm bộ ngoáy lỗ tai.
Âu Dương Tĩnh không nói lại thì không biết, vừa nói đã phát hiện quả thực Bùi Dục là một người không hiểu được cái gọi khiêm tốn là gì! Vừa vào trường cấp hai đã trêu chọc Thẩm Tây cùng Trần Lập Linh, lại không hiểu sao làm cho Vu Nhất Dương thổ lộ, còn ở chỗ trò chơi điện tử trêu chọc La Thần... Một đời trong sạch của cô đều bị anh hủy hoại hết rồi!
Khó trách bạn của La Thần lại có thể nói như vậy, chẳng lẽ ở trong mắt bọn họ "Âu Dương Tĩnh" sẽ trở thành "Gái hồng lâu" sao?
"Tôi mặc kệ chuyện khác nhưng có một chuyện cậu phải đáp ứng với tôi!" Âu Dương Tĩnh vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Bùi Dục: "Biểu cảm làm nũng vừa rồi mà cậu làm với tôi tuyệt đối tuyệt đối không cho phép làm lại với bất cứ người nào nữa! Đối với tôi cũng không được!" Cô suy nghĩ một chút đến vẻ mặt của Bùi Dục khi làm nũng với cô thì không nhịn được mà rùng mình.
"Được rồi." Bùi Dục không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, anh cũng không phải là tên biến thái, nếu không phải vì muốn làm cho Vu Nhất Dương phải bỏ cuộc thì sao anh phải làm như vậy chứ? "Trước đừng nói đến chuyện này, cậu có nghe nói gần đây môn toán chuẩn bị chọn người đi thi đấu không? Toàn bộ tỉnh cũng chỉ có năm mươi người, vào kỳ nghỉ đông có thể tham gia lớp tập huấn của trường trung học phụ thuộc.
Cậu có chuẩn bị không?"
"A? ! Thật sao?" Âu Dương Tĩnh hơi kinh ngạc một phen, thật sự là chưa từng nghe thấy tin tức này, chẳng lẽ Ngũ Trung còn thông báo sớm hơn so với Anh Hoa sao? Bởi vì dù sao cũng là trường công lập?
"Lừa cậu làm gì?" Miệng Bùi Dục uống coca cola, anh nghĩ lại về lần tập huấn năm đó một chút, trong trí nhớ cũng không có người tên Âu Dương Tĩnh, không biết tới cùng là do trình độ bản thân của cô không đủ hay vẫn là do một nguyên nhân khác. "Tôi đã xem bài tập mà cậu đã làm, vẫn có một khoảng cách nhất định với tôi. Tôi cũng không cầu cậu thay tôi đạt được hạng nhất mà chỉ cần cậu có thể vào được tập huấn là được rồi.
Lời này tuy không có dễ nghe nhưng quả thật là sự thực. Cho dù Âu Dương Tĩnh không vui nhưng cũng không thể không thừa nhận để đạt được vị trí thứ nhất ở đợt thi giữa kỳ này cô cũng đã tốn không ít sức lực. Lựa chọn thi đấu toán học gì gì đó... Thật sự trong lòng cô cũng có phần không nắm chắc. Nhưng mà nếu chịu thua thì cô mới không mang họ Âu Dương! Âu Dương Tĩnh vỗ bàn một cái rồi đứng lên.
"Làm gì vậy?" Bùi Dục cắn ống hút nhìn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!