Chương 26: (Vô Đề)

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Tôi thắng." Bùi Dục nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những lời này, nhìn gương mặt thối của Vu Nhất Dương liền biết nguyên nhân khẳng định cậu ta thấy đối thủ là "Nữ sinh" nên đã khinh địch rồi. "Vẫn còn muốn chơi nữa sao?" Anh cầm tiền trò chơi.

"Nhanh chơi đi!" Vu Nhất Dương lập tức nhét ba tệ vào miệng bỏ tiền. Lần này cậu ta lại không dám xem thường "Âu Dương Tĩnh" nữa rồi, kỹ thuật đi qua khúc cua kia của cô quả thực là quá trâu rồi! Trong những người bạn mà cậu ta biết đoán chừng cũng chỉ có "Bùi Dục" mới có kỹ thuật tốt như cô.

Bùi Dục không nói nhảm nhiều, cũng theo cậu ta bỏ tiền vào. Đã lâu rồi không có chơi trò chơi điện tử, tay cũng đã có chút cứng, may mà tiểu tử Vu Nhất Dương cũng không phải là đối thủ của anh. Có một vòng luyện tập trước, đợi đến lượt thứ hai Bùi Dục càng thêm thuận tay hơn, động tác cực kỳ lưu loát, lộ tuyến càng thêm đẹp mắt  giống như là đã được tính toán sẵn từ trước rồi.

Kết quả là lượt thứ hai Vu Nhất Dương thua càng thêm thảm.

Gặp quỷ rồi! Quả thật Vu Nhất Dương không tin vào hai mắt của mình, lần thứ hai cậu ta nhìn bảng xếp hạng, thời gian bên trên nói cho cậu ta biết không phải là kỹ thuật của cậu ta thấp mà là đối thủ quá lợi hại! Thậm chí có thể nói bởi vì nguyên nhân là đối thủ quá lợi hại cho nên thành tích của cậu ta so với bình thường thậm chí còn tốt hơn.

"Thêm một lần nữa!" Vu Nhất Dương nói với "Âu Dương Tĩnh".

"Thua như vậy rồi thì nhận đi, cho dù có chơi nữa cậu cũng không thể thắng được cô em gái này đâu." Bên cạnh có người cười nhạo. Lúc này Vu Nhất Dương nhìn sang bên cạnh mới phát hiện không biết từ lúc nào mà phía sau bọn họ có nhiều người đứng vòng quanh xem đến như vậy rồi.

"Ý của anh là anh có thể thắng sao?" Bùi Dục khiêu khích nhìn người đã cười nhạo Vu Nhất Dương.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Nha - - - - - -" Trong đám người nhất thời phát ra một trận âm thanh ồn ào với ý tứ đầy hàm xúc: "Lượng ca, so một ván?"

"Như thế nào?" Lượng ca hỏi Bùi Dục.

Bùi Dục nói với Vu Nhất Dương: "Lão ngư, để tôi thắng bọn họ xong rồi lại tiếp tục được không?"

Vu Nhất Dương gật gật đầu, đứng dậy nhường lại chỗ. Cái người Lượng ca kia ngồi trên vị trí của cậu ta. Vu Nhất Dương đứng ở trong đám người vây xem, nhìn hai người họ bắt đầu bỏ tiền thì cảm thấy có cái gì đó không thích hợp. Bình thường không phải là tên côn đồ vì muốn trêu chọc cô gái nhỏ nên mới cố ý tìm cô gái nhỏ đấu một trận, sau đó cậu ta đứng ra thay nữ sinh ứng chiến sao?

Nhưng mà sự thật là kỹ thuật của cậu ta còn không bằng nữ sinh, bảo vệ cái rắm... Mà còn nhìn mấy người này không phải học sinh cao trung thì cũng là sinh viên đại hoạc, cũng không phải là mấy người lộn xộn gì. Với kịch bản này cậu ta rất muốn cho điểm không!

Nhưng mà đứng ở một bên xem "Âu Dương Tĩnh" lái xe vẫn không có cảm giác như vậy, mặc kệ là đi nhanh hay đi chậm thì biểu cảm trên mặt của anh đều rất bình tĩnh giống như đang uống trà xem kịch, ngược lại rất giống với Bùi Dục!

"Chết tiệt! Lượng ca đừng để tuột mất!" Một người trong đám người của Lượng ca kêu to. Khi gần tới điểm đích Lượng ca vẫn còn cách "Âu Dương Tĩnh" một đoạn rất rõ ràng.

"Phóng cái rắm ấy, kỹ thuật kém rồi còn kiếm cớ!" Cuối cùng Vu Nhất Dương cũng tìm được cơ hội phản kích, cái người Lượng ca này kỹ thuật rất là kém, còn không bằng cả cậu ta nữa!"

Ngay sau khi nhìn thấy bảng kết quả thì nhóm người kia lại bắt đầu nói: "Em gái nhỏ này rất là khá! Anh thần, em xem cũng chỉ có anh là thắng được cô bé đó thôi!"

"Không thể sánh bằng!" Người được bọn gọi là "Anh Thần" hai tay xỏ vào túi vẻ mặt lãnh đạm nói.

"Trời, bị bại bởi em gái sơ trung thật sự là khó coi đó." Bạn bè khuyên anh ta.

"Thắng học sinh sơ trung thì sẽ tốt sao?" Hai tay anh Thần xỏ vào túi rồi hỏi lại. Mắt thấy chuẩn bị rời khỏi.

Thì nghe "Âu Dương Tĩnh" đứng dậy gọi anh ta: "Là anh La Thần sao, tới so một ván đi?"

"Em biết tôi sao?" La Thần có chút kinh ngạc dừng lại, chỉ thấy cô gái nhỏ đứng cạnh máy chơi game cười với anh ta. Tóc đuôi ngựa cao cao, dáng vẻ xinh đẹp ngọt ngào tràn đầy sức sống.

Vu Nhất Dương cũng giật mình mà nhìn La Thần rồi lại nhìn "Âu Dương Tĩnh", hai người bọn họ là người quen sao?

"Anh đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi toán học, em đã xem qua cuộc phỏng vấn của anh." Bùi Dục cười nói. Gần như thời thơ ấu của mỗi người đều có một nhân vật không thể vượt qua, người đó tên là: Con nhà người ta. Cho dù Bùi Dục ở trong những người cùng tuổi đã là ưu tú không thể địch nổi nhưng người tên La Thần này đối với anh vẫn là con nhà người ta.

Tuy ba Bùi cùng mẹ Bùi cũng không có so sánh anh với La Thần nhưng vẫn không thể chịu nổi việc giáo viên lấy anh ra so sánh với La Thần, đặc biệt là thời tiểu học, hai người học chung một trường học, giáo viên động một tí là gọi anh là tiểu La Thần.

Người mới là tiểu La Thần đó! Cái tên này rất bần đó mọi người có biết không!

Càng tức giận hơn là vừa lúc La Thần lớn hơn anh ba tuổi, anh lên sơ trung thì La Thần lên trung học, anh lên trung học thì La Thần lên đại học. Ngay cả có ý muốn đọ sức một phen cũng không thể nào so sánh được. Đương nhiên, loại suy nghĩ này đến trung học cũng đã biến mất, chỉ có phần tiếc nuối là bọn họ không hề cùng xuất hiện một lần nào. Nếu hôm nay đã bắt được cơ họ này thì làm sao anh có thể buông tha chứ?

Huống chi mới vừa rồi anh cũng đã nghe rất rõ bạn học của La Thần đã nói một câu "Có lẽ cũng chỉ có anh Thần là thắng được cô bé đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!