Âu Dương Tĩnh hoàn toàn không ngờ được rằng Bùi Dục lại vô cùng để ý đến vấn đề "công thụ" này?! Vì những bình luận định nghĩa anh là tinh anh kia mà Bùi Dục cực kỳ lo lắng hành động và lời nói lúc bình thường của Âu Dương Tĩnh sẽ đạp đổ hình tượng của anh, nhất quyết kéo cô đến chỉ dạy lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra cũng không phải dạy dỗ gì, chủ yếu là Bùi Dục chỉ đứng bên cạnh lải nhải không ngừng——
"Lúc đi thì tay đánh rộng ra một chút."
"Đừng có vuốt tóc, có đâu mà vuốt!"
"Cười thì làm ơn đừng che miệng giùm!"
Ngay cả tư thế ngồi anh cũng có ý kiến: "Lúc cậu ngồi có thể đừng khép chân chặt vậy không? Cậu không thấy kẹp vậy mệt lắm hả!"
"Cậu nói đủ chưa vậy!" Âu Dương Tĩnh cuối cùng cũng bùng cháy vì sự cằn nhằn của anh, "Lảm nhảm từ lúc gặp nhau tới giờ, lúc trước gặp nhau cũng không thấy cậu chê tới chê lui như vậy, vốn dĩ nhìn cậu đã ốm yếu hơn Vu Nhất Dương, nói cậu thụ thì đã sao?"
"Đợi chút, cậu nói gì?" Bùi Dục trợn tròn mắt, chỉ vào cơ thể mình rồi hỏi: "Cậu nói lại lần nữa! Tôi, Bùi Dục, ốm... yếu? Cậu không nhầm chứ? Cậu chưa nhìn thấy cơ thể của tôi hả?"
"Cậu nhỏ tiếng một chút là chết hả!" Lời này sẽ hiểu thành nghĩa khác đó! Âu Dương Tĩnh hận không thể bịt miệng anh lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Dục nghe lời hạ thấp giọng xuống, thế nhưng cơn tức vẫn chưa qua, anh quan sát cơ thể mình từ trên xuống dưới: "Không đúng, chúng ta hoán đổi cơ thể lâu vậy rồi, không phải cậu làm cơ bụng của tôi mất hết rồi đấy chứ? Không được, tôi phải kiểm tra một chút." Anh nói xong thì đưa tay ra kéo áo Âu Dương Tĩnh xuống.
Âu Dương Tĩnh giật mình che ngực mình lại rồi vội vàng lùi về sau: "Cậu muốn làm gì!"
Bùi Dục thấy vậy thì thật sự muốn bùng nổ: "Bây giờ cậu là con trai! Đàn ông con trai ôm ngực làm gì!"
"Quen rồi…" Âu Dương Tĩnh tự thấy mình đuối lý, cô ngượng ngùng bỏ tay xuống, thế nhưng vẫn giữ cảnh giác với Bùi Dục, cô nhờ vào ưu thể của cơ thể để tránh né Bùi Dục, không để anh có cơ hội ra tay.
Bùi Dục đã bắt đầu hơi thở dốc, sau khi đứng yên một lúc thì cau mày mất kiên nhẫn nói: "Tôi kiểm tra cơ thể của mình thì có gì mà ngại? Nhanh đưa tôi xem xem!"
"Cho dù có là cơ thể của cậu thì cậu cũng đang dùng cơ thể tôi mà!" Âu Dương Tĩnh bị anh ép đến góc tường, không còn đường lui nữa, cô gấp gáp nói: "Vậy tôi muốn kiểm tra cơ thể mình, bảo cậu cởi quần áo cậu cũng cởi à?"
"Cậu không có ý kiến thì tôi cũng chiều." Bùi Dục nói xong liền bày ra dáng vẻ muốn cởi quần áo, Âu Dương Tĩnh giật mình vội vàng giữ chặt tay anh lại. Bùi Dục thấy chỗ trống, nắm lấy cơ hội này kéo áo cô xuống, chưa nhìn thấy rõ được cơ bụng còn không thì tay đã bị Âu Dương Tĩnh nắm chặt lại.
"Cậu thế này là đang dùng cơ thể của tôi giở trò lưu manh!" Mặt Âu Dương Tĩnh đỏ hết cả lên.
"Ai bảo cậu không thẳng thắn cho tôi xem chứ! Không phải đã làm bụng tôi phẳng lì rồi nên mới không dám cho tôi xem chứ?" Bùi Dục vừa khích cô, vừa vùng vẫy ra khỏi tay cô, anh từng học qua làm thế nào để trốn thoát, tuy bây giờ dùng cơ thể của Âu Dương Tĩnh yếu hơn rất nhiều, thế nhưng những mánh khóe đó vẫn khiến Âu Dương Tĩnh suýt nữa không bắt được anh.
"Cậu đừng có ầm ĩ nữa!" Âu Dương Tĩnh gấp gáp, dùng hết sức quay người lại rồi ấn Bùi Dục ngược vào góc tường.
"Buông ra!" Bùi Dục thật sự muốn sụp đổ, khoảng cách sức lực giữa nam và nữ đúng là quá lớn. Bị chiếc bóng của cơ thể mình bao bọc, vậy mà anh lại nảy sinh một cảm giác bức bách kì lạ.
"Cậu hứa không quậy nữa thì tôi buông." Âu Dương Tĩnh khó khăn lắm mới bắt được anh, cô không dám tin lời anh đâu.
Bùi Dục còn chưa kịp tỏ thái độ gì thì liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một âm thanh vật nặng rơi xuống, lộc cộc lộc cộc. Nhìn xuyên qua người Âu Dương Tĩnh, anh chỉ thấy Vu Nhất Dương đang há hốc mồm đứng chết trân ở chỗ cách họ chừng mười mét, dưới chân là chiếc xe đạp leo núi đang đổ rạp dưới đất, táo trong chiếc túi treo trên tay cầm xe đạp lăn đầy nền đất.
Vu Nhất Dương kinh ngạc nhìn bộ dạng của hai người họ——thiếu niên với thân hình cao ráo đang kìm hãm cổ tay thiếu nữ yếu ớt rồi ấn lên tường... mặt hai người ửng đỏ, thậm chí còn đang thở dốc…Cậu ta thật sự không dám tưởng tượng được nếu không phải cậu ta vô tình nhìn thấy thì tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì khiến người khác suy nghĩ lung tung nữa…
"Các cậu... các cậu…" Cậu ta hé môi, nhất thời không tìm được lời nào thích hợp.
Bùi Dục định thần lại trước, anh vội vàng đá Âu Dương Tĩnh một cái: "Còn không buông ra!"
Âu Dương Tĩnh ngoảnh đầu nhìn thấy Vu Nhất Dương thì cũng gấp gáp buông tay.
Bùi Dục thuận tay nhặt mất quả táo lăn dưới đất lên rồi đưa cho vu Nhất Dương bỏ lại vào túi, giải thích: "Tôi mới học được môn tán thủ* nên muốn tìm người tiếp chiêu, thế nên liền nhớ tới Bùi Dục. Cậu ấy đánh nhau cũng chẳng biết nặng nhẹ gì cả." Anh vừa nói vừa xoa cổ tay, không xoa thì không thấy, động vào một cái mới phát hiện Âu Dương Tĩnh đúng là không có chừng mực, qua đêm nay chắc cổ tay sẽ bầm tím lên cho coi.
*Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!