Mấy người họ vốn dĩ chuẩn bị đến để ngăn cản trận đánh nhau, bây giờ lại ngồi trong quán phở, Âu Dương Tĩnh cảm thấy sự việc phát triển một cách cực kỳ quái lạ. Thế nhưng trước mặt Vu Nhất Dương và Khưu Minh Đạt, cô lại không thể hỏi Bùi Dục kỹ hơn về nguyên nhân kết quả của sự việc. Mà Bùi Dục vừa thoát một kiếp nạn, đang lúc hưng phấn, anh ngồi vào trong quán một cái là liền bắt đầu gọi: "Ông chủ, cho bốn đĩa phở xào thịt bò!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoàn toàn không thấy Âu Dương Tĩnh đang trừng mắt nhìn anh.
"Cậu nói với gia đình chưa?" Âu Dương Tĩnh hỏi anh, "Bây giờ bà nội cậu chắc nấu cơm xong rồi."
Ơ, hưng phấn nên quên mất... Bùi Dục nghĩ đến chuyện hôm nay, bỗng lập tức cảm thấy chột dạ, vội vàng quay đầu gọi lớn: "Ông chủ, ba đĩa được rồi!"
"Làm gì vậy! Ăn chung đi!" Vu Nhất Dương lớn tiếng ngắt ngang anh, "Ông chủ, bốn đĩa nha!"
"Gọi một cuộc điện thoại báo với gia đình một tiếng không phải được rồi sao." Vu Nhất Dương vừa nói vừa lấy điện thoại ra, "Cậu có đem điện thoại không? Không đem thì dùng của tôi đi. Điện thoại nhà cậu số mấy?"
Khưu Minh Đạt vội đẩy Vu Nhất Dương một cái, nhíu mày khẽ nhắc nhở: "Cậu nhiều chuyện quá, muốn gọi thì cũng là dùng điện thoại của anh Bùi."
Vu Nhất Dương bỗng tỉnh ngộ, cùng Khưu Minh Đạt nhìn sang "Bùi Dục".
Âu Dương Tĩnh bị hai người bọn họ nhìn, không thể không từ từ rút điện thoại ra đưa cho Bùi Dục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cảm ơn nha!" Bùi Dục nhận lấy điện thoại, mở khoá một cách quen thuộc. Anh đứng dậy ra khỏi quán gọi điện thoại. Âu Dương Tĩnh cũng gấp gáp đi theo.
Vu Nhất Dương và Khưu Minh Đạt trao đổi ánh mắt trong suốt toàn bộ quá trình, vừa thấy hai người ra ngoài cửa, hai bọn họ liền lập tức bùng nổ sự bà tám của mình. Vu Nhất Dương nhìn chăm chăm hai người đang đứng ở cửa gọi điện thoại, cậu ta bật nắp điện thoại, suy nghĩ nên chụp trộm không.
"Nguyên Phương, chuyện này cậu thấy thế nào?"* Cậu ta đẩy đẩy Khưu Minh Đạt.
*Ngôn ngữ mạng: là một cậu thoại trong bộ phim truyền hình Trung Quốc dựa trên những câu chuyện trinh thám cồng chiêng liên quan đến Di Renjie, một quan tòa và chính khách của triều đại nhà Đường.
Khưu Minh Đạt cũng nhìn hai người, xoa xoa chiếc cằm đầy thịt của mình rồi lắc đầu: "Đại nhân, chuyện này ắt có điều kỳ lạ! Theo thuộc hạ quan sát, quan hệ của hai người họ tuyệt đối không bình thường! Vậy mà Bùi Dục lại biết nhà Âu Dương Tĩnh nấu cơm lúc nào, đã vậy Âu Dương Tĩnh còn mở khoá điện thoại Bùi Dục cực kỳ thành thục, giống như điện thoại của mình vậy."
"Thì ra là vậy!!" Vu Nhất Dương thật sự không chú ý đến tình tiết mở khóa điện thoại, Khưu Minh Đạt nói vậy, cậu ta dường như ngộ ra được điều gì: "Thảo nào anh Bùi không muốn để Âu Dương Tĩnh ăn cùng chúng ta? Có phải thấy tớ quá đẹp trai, sợ cậu ấy thay lòng đổi dạ?" Cậu ta xoa cằm cau mày với Khưu Minh Đạt.
Khưu Minh Đạt chậm rãi đánh giá cậu ta một lượt rồi bình luận: "Nếu nhan sắc của cậu và anh Bùi hoán đổi cho nhau thì sự lo lắng này đúng là nên đó."
"Biến đi!" Vu Nhất Dương đánh cậu ta một cái.
Khưu Minh Đạt thoắt cái tránh đi rồi cười hi hi, vừa thấy ông chủ bê hai đĩa phở xào thịt bò ra thì lập tức sáng mắt, đẩy tay Vu Nhất Dương: "Đừng quậy đừng quậy! Phở đến rồi!" Sau đó lại gọi vọng ra cửa, "Hai người bên ngoài, các cậu có ăn không đây?"
"Đến đây!" Bùi Dục đáp một tiếng, bước vào quán trước. Âu Dương Tĩnh đi ngay theo sau.
Quán phở xào này quả nhiên đáng để giới thiệu. Sợi phở trơn bóng, bắp cải cũng xào rất giòn, ăn vào không có cảm giác dầu mỡ. Mấy người họ vốn dĩ đang trong tuổi ăn tuổi lớn, học xong buổi chiều thì sớm đã đói muốn xỉu rồi nên lúc này có thể nói đang quét sạch sành sanh.
Có điều, mỗi một thiếu niên mười mấy tuổi hệt như có bảy tám cái miệng, ăn cũng không quên tám chuyện. Lúc đang càn quét đĩa phở, hai tên hề Vu Nhất Dương và Khưu Minh Đạt kẻ tung người hứng, làm bầu không khí trở nên cực kỳ náo nhiệt. Mà Bùi Dục trong cái vỏ "Âu Dương Tĩnh" này chắc đã lâu rồi không ăn cơm tám chuyện với đám bạn thân cấp hai, lại cảm thấy hai người bọn họ cực kỳ thú vị, ba người bọn họ đã xưng anh gọi em từ sớm, dường như bọn họ mới chính là bạn cũ.
"Anh Bùi, hai người quen biết nhau thế nào vậy?" Vu Nhất Dương thấy "Bùi Dục" cứ cắm đầu ăn phở mà không nói chuyện, còn sợ anh ghen, thế nên liền vội vàng hỏi một câu.
"Quen nhau lúc tham gia thi đấu." Âu Dương Tĩnh bỏ đũa xuống.
"Ế? Thì ra chị Tĩnh cũng là học bá! Thất kính thất kính!" Khưu Minh Đạt chắp tay với "Âu Dương Tĩnh.
Bùi Dục chọc cậu ta: "Sao? Nhìn tôi không giống hả?"
"Đương nhiên là không phải rồi! Nhan sắc này của chị Tĩnh vừa nhìn một cái là biết chắc chắn là học bá!" Khưu Minh Đạt nói xong lập tức chỉ vào Bùi Dục giải thích, "Nhìn ba người bọn em đây, cũng là học bá đẹp trai nhất đó nha!"
"Xem ra thành tích của tôi quá có lỗi với nhan sắc này rồi!" Vu Nhất Dương nhảy vào, lại hỏi Âu Dương Tĩnh: "Thấy lúc nãy cậu đánh nhau với em gái kia cũng ra gì lắm đó, có phải từng luyện tập qua không? Văn võ song toàn, đỉnh quá nha!"
"Không đâu, anh Bùi còn sợ cậu đánh không lại, gọi bọn mình đến giúp đỡ nữa." Khưu Minh Đạt vừa quét đĩa vừa nói. "Cậu không biết đó thôi, lúc ở trên đường, anh Bùi cực kỳ căng thẳng, chạy cả đoạn đường đấy! Tôi sắp đứt hơi luôn!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!