Chương 5: Yến tiên sinh điểm anh chú trọng thật kì quái

Đùa à! Trong lòng Mạnh Phồn lòng như lửa đốt nhìn Yến Thất, hận không thể tự tát chết chính mình.

Nhưng năng lực tinh thần của Yến Thất vẫn đang mạnh, Mạnh Phồn không dám tùy tiện tiến vào nữa, chỉ có thể không cam lòng trừng mắt quan sát.

"Hai mươi ba cái tên nhà quê kia thật đáng ghét".

Yến Thất vung vẩy cánh tay khỏe đẹp, õng ẹo oán trách:

"Tập kiểu gì nhiều cơ bắp thế, tôi phải mặc váy kiểu gì đây? Trông kì muốn chết".

Không có mới là kì ấy, mà trọng điểm không phải cơ bắp! Mạnh Phồn thầm nói tục trong bụng, nhưng vì lo rằng tình huống năng lực tinh thần bạo phát lần nữa, Mạnh Phồn không dám kích động đối phương, đành phải hùa theo, nói:

"Đúng vậy, bọn họ thật đáng ghét".

"Lại còn đem váy với mỹ phẩm của người ta giấu vứt vào thùng rác nữa, hừ". Yến Thấy giận dỗi dậm dậm chân, nền nhà rung rầm rầm:

"Ai nha, không nói chuyện với anh nữa, vất vả lắm mới chui ra một chuyến, tôi phải đi dạo phố".

Mạnh Phồn lau mồ hôi lạnh: …Anh chờ chút!.

Yến Thất nhìn anh khó hiểu:

"Làm gì? Anh là bác sĩ tâm lý phải không? Nhưng tôi không thích chữa, tôi cảm thấy thấy mình thế này rất tốt".

Tốt cái rắm, ăn nói thì ẻo lả thành như vậy rồi!

Mạnh Phồn sợ Yến Thất thật sự mặc váy đi dạo phố, thế là cởi áo blouse, kiên quyết nói: Tôi đi dạo với anh.

"Được nha, anh đúng là người tốt".

Yến Thất thân mật khoác tay Mạnh Phồn, chùng gối, tạo thành hiệu quả chim nhỏ nép người.

…. Mạnh Phồn thống khổ che mặt ra khỏi phòng khám, dặn dò Phương Kỳ đang trợn mắt há miệng:

"Quét dọn xong thì về đi, hôm nay cho cậu tan sớm".

…. Miếng thịt bò khô trong miệng Phương Kỳ lặng lẽ rơi xuống đất.

Theo yêu cầu của Yến Thất, hai người đến trung tâm thương mại sầm uất nhất thành phố, nhìn người đàn ông đang khép nép dán vào mình như chim nhỏ, Mạnh Phồn thấy mình như đang mơ.

"Tôi thấy như đang nằm mơ ấy!". Yến Thất nở nụ cười hạnh phúc,

"Rất lâu rồi không xuất hiện được thời gian dài thế này".

Vẻ mặt Mạnh Phồn lạnh lùng: À, vâng.

Yến Thất bấm ngón tay tính toán:

"Lần trước chiếm được thân thể liên tục một giờ là năm lớp 11, bởi vì ăn trộm váy đồng phục của đàn chị nên bị xem là biến thái, hại cơ thể này bị đình chỉ học".

Vẻ mặt Mạnh Phồn phức tạp vô cùng: ….

Từ sau khi ra khỏi phòng khám đến giờ, anh cảm thấy năng lực tinh thần của Yến Thất đang giảm dần, nếu như không xảy ra tình huống bạo phát như vừa nãy thì Mạnh Phồn dự tính khoảng mấy giờ nữa năng lực tinh thần của Yến Thất sẽ giảm đến mức anh có thể đối phó được, thế là Mạnh Phồn quyết định nhẫn nhịn quan sát tình hình.

Tốt nhất là có thể biến trở lại…Trong lòng Mạnh Phồn sợ hãi, trước đây tình huống này đừng nói là thấy, đến nghe còn chưa từng nghe qua.

"Thật ra tôi thực sự không phải biến thái đâu. Tôi chỉ định mượn mặc thử thôi, không có ý gì khác". Yến Thất bĩu môi đầy oan ức.

Mạnh Phồn vẻ mặt thành khẩn phụ họa:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!