Ánh mắt Yến Nhất tối sầm, như một con dã thú đói khát mạnh mẽ cúi đầu chặn môi Mạnh Phồn.
Hormone thúc tình trong máu mị ma không bị ngăn trở mà phóng thích, thẩm thấu qua mỗi lỗ chân lông, theo từng hơi thở, như có chứa bụi ma lực, bám trên mọi ngóc ngách trên cơ thể Mạnh Phồn, khiến cả cơ thể anh nhuốm một mùi hương mê ngươi.
"Ngược dòng thành sông…Hửm?". Yến Nhất hư hỏng nhíu mày.
Câu ngược dòng thành sông này tại sao anh còn nhớ! Mạnh Phồn quay đầu sang chỗ khác, suy sụp.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng cao.
Khóe mắt Mạnh Phồn không kìm được ứa ra một giọt nước mắt, nhẹ giọng xin tha, cặp mắt hoa đào yêu kiều, mê hoặc đến xương tủy.
Yến Nhất cúi người liếm sạch giọt nước mắt kia:
"Bảo bối, xin tha cũng vô dụng, từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã muốn làm thế này rồi…".
Đừng nói nữa.
Mạnh Phồn nức nở.
"Xấu hổ cái gì? Bác sĩ Mạnh đứng đắn, lúc đó còn giả vờ nghiêm túc, viết mấy thứ bậy bạ lên sổ bệnh án…Có muốn anh đọc lại cho mà nghe không? Nói anh là type người em thích, em muốn…".
Yến Nhất thấp giọng nói, nói ra cũng kì, lời lẽ hạ lưu thể nào từ miệng hắn nói ra cũng mang theo hương vị của quý công tử lười biếng ưu nhã.
"Câm miệng! Không cho nói!". Đầu Mạnh Phồn như sắp nổ tung, mười ngón tay thon dài xinh đẹp nắm chặt khăn trải giường nhăn nhúm.
Ha. Yến Nhất phát ra một tiếng cười khiêu gợi, từng chữ từng chữ chậm rãi nói,
"Bác sĩ đáng yêu của anh, anh thích nhất là nhìn em giả vờ đứng đắn, như vậy sẽ khiến anh không nhín được muốn đâm thủng em, sau đó thưởng thức dáng vé em hoảng hốt lo sợ mà không chịu thừa nhận…".
"Em đâu có giả vờ đứng đắn…".
Mạnh Phồn yếu ới thanh minh, đôi mắt trong suốt hơi khép, trên hàng mi dài thanh tú còn đọng nước mắt, đẹp đến hồn xiêu phách lạc.
"Có, không được ngụy biện".
Yến Nhất kết luận, dùng động tác kịch liệt làm cho Mạnh Phồn nói không ra lời, cực kì bá đạo!
Thế là ba giờ sau…
Đã được đút no theo mọi nghĩa, Mạnh Phồn khôi phục sức sống hùng hổ cưỡi trên lưng Yến Nhất, từ trên cao nhìn xuống lên án:
"Hôm nay anh vậy mà nói em giả vờ đứng đắn, em vốn dĩ là đứng đắn rất đứng đắn được chứ?". Anh đã thấy ai không đứng đắn mà sống tới hơn hai mươi tuổi vẫn là xử nam chưa?
Yến Nhất gối lên cánh tay mình, một tay khác nhéo nhéo eo Mạnh Phồn, cười đến là thiếu đòn: Không được.
Nói lại lần nữa!. Mạnh Phồn lạnh lùng kéo mặt Yến Nhất sang hai bên.
Đầu năm nay quan hệ bác sĩ bệnh nhân quá căng thẳng rồi.
Yến Nhất giữ cổ tay Mạnh Phồn, xoay người một cái đã áp được người xuống giường, nhướng mày, khẽ cười nói:
"Em lại lên tinh thần rồi hả? Vừa nãy em nói mệt không chịu nổi nên anh mới bỏ qua cho em đấy".
Mạnh Phồn:…
Thể chất của mị ma rất đặc thù, sức chịu đựng với chuyện đó rất cao, mặc dù vừa rồi bị Yến Nhất làm này làm nọ một trận nhưng nghỉ ngơi hai mươi phút lại là một người đàn ông sinh long hoạt hổ rồi, năng lực tự chữa lành của tiểu cúc non vô cùng cường hãn!
Nhưng mà chuyện này Mạnh Phồn không định nói ra, vì nếu nói ra, với thể lực kinh hồn của Yến Nhất, nửa đời sau của mình có thể sẽ trải qua trên giường mất…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!