Sau khi tàn nhẫn cuỗm tiền của Ngô Liệt, hôm sau Mạnh Phồn làm việc càng thêm hăng hái, toàn thân tràn ngập sức sống, còn mang cho Phương Kỳ một túi đồ ăn vặt, Phương Kỳ vui vẻ cất đồ ăn xuống dưới bàn làm việc, cẩn thận phân loại, quả thực giống như sóc nhỏ chuẩn bị cho mùa đông.
Mạnh Phồn thích thú xoa nhẹ mái tóc mềm mại của Phương Kỳ rồi vào phòng thay áo blouse.
Lịch hẹn sáng hôm nay đã kín, Yến Nhất gọi điện thoại đúng lúc Mạnh Phồn đang ra vẻ anh trai tri kỷ tâm sự với bệnh nhân.
"Bác sĩ Mạnh, xin chào".
Giọng Yến Nhất nghe có vẻ rất vui.
Chào anh. Mạnh Phồn vội hỏi,
"Hôm qua thế nào? Kéo dài được bao lâu?".
Yến Nhất nhẹ nhàng đáp:
"Tròn năm tiếng. Nhân cách chủ tôi từ năm mười tám tuổi chưa từng ổn định được lâu như thế, tôi rất vui, cảm ơn anh".
"Vậy hôm nay anh có đến không? Sau một giờ chiều tôi rảnh". Mạnh Phồn nhìn lịch làm việc, trị liệu cho Yến Nhất vậy mà lại có hiệu quả, anh cũng rất vui.
Dù sao Yến Nhất chính là một kho bạc di động, là chìa khóa quan trọng mở ra chân trời mơ ước của anh.
"Thực ra tôi đã đến rồi". Yến Nhất cười một tiếng,
"Ở ngay bên ngoài phòng khám".
Vậy anh chờ chút. Mạnh Phồn nhanh chóng nhìn đồng hồ đeo tay.
Không sao. Giọng Yến Nhất trầm thấp ôn nhu như khiêu khích màng nhĩ, nghiêm túc nói từng chữ từng chữ: Tôi chờ anh.
…Được. Mạnh Phồn tắt điện thoại, lau mặt, da mặt dày đến độ có thể so với tường thành thế mà lại nóng lên.
Đậu má, giọng nói thật quá từ tính rồi!
Tiếc là đầu óc có vấn đề.
Ngoài phòng khám, Yến Nhất cúp điện thoại, đứng ngây ra, ánh mắt lập tức thay đổi, lấy điện thoại ra bắt đầu hát.
"Đại vương kêu tôi đi tuần núi, tôi lại xoay chuyển cả nhân gian…". Yến Nhất vui sướng cao giọng hát.
…. Phương Kỳ căng thẳng co mình trên ghế sofa, trừng mắt nhìn vị nam thần đúng chuẩn cao phú soái trong chớp mắt đã biến thành nam thần kinh.
"Đánh trống rồi lại khuya chiêng! Cuộc sống tràn ngập giai điệu". Yến Nhất nhún nhún chân, vẻ mặt rạng rỡ nhìn Phương Kỳ, tay vẫn đánh nhịp, hỏi:
"Này! Anh bạn bàn bên ơi! Ra đây với tôi nào!".
Phương Kỳ yếu ớt lắc đầu, nuốt nước bọt:
"Tôi, tôi không ra đâu".
Yến Nhất im lặng trong phút chốc, rồi đột nhiên nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Nghe cái gì thế? Tục không chịu nổi!".
Sau đó lập tức chuyển sang bản giao hưởng Bốn mùa của Antonio Lucio Vivaldi.
Phương Kỳ quả thực không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với hắn, đành phải cúi đầu ăn khoai tây chiên.
Nghe Vivaldi được năm phút, Yến Nhất tự động tắt nhạc, nhét điện thoại vào túi, vẻ mặt hối lỗi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!