Chương 37: Trêu ghẹo không khí

Yến Nhất kinh ngạc nhìn Mạnh Phồn chớp mắt đã ngủ bất tỉnh nhân sự trong lòng mình, lặp lại từng chữ

"Năng lực tinh thần đã tiêu hao hết?".

Phương Kỳ lo lắng chạy lại xem, Mạnh Phồn hít thở đều đặn, vẻ mặt yên ổn, đích thực chỉ là đang ngủ, thế là Phương Kỳ yên tâm giải thích:

"Bác sĩ Mạnh nói, nếu sử dụng năng lực tinh thần quá độ thì sẽ ngủ say một thời gian, có lẽ sẽ ngủ khoảng nửa tháng, anh ấy nói chúng ta không phải hoảng sợ, cứ để anh ấy ngủ là được…Đúng rồi! Phải nghĩ cách cho anh ấy uống nước nữa", nếu không sẽ chết khát!

Cậu chắc chứ?. Yến Nhất vội vàng,

"Trước đây khi năng lực tinh thần tiêu hao cũng như vậy à?".

Phương Kỳ lắc đầu đáp nhanh:

"Không có trước đây, đêm qua tôi mới nghe bác sĩ Mạnh nói có thể xuất hiện tình huống này, anh ấy dặn tôi không được nói ra vội, sợ anh không đồng ý…".

Ngụ ý là bác sĩ Mạnh của chúng tôi chỉ vì anh mới liều mạng như vậy!

Cho nên nhất định phải đối xử tốt với anh ấy, không được bắt nạt anh ấy.

Với tư cách là người nhà mẹ đẻ, bé hamster rất lo lắng cho bác sĩ Mạnh nhà mình.

Ừ…Tôi hiểu rồi. Yến Nhất lặng lẽ siết chặt khuỷu tay, khiến thân thể người trong lòng dán sát vào mình hơn, trong mắt lấp lánh ánh sáng khó diễn tả, hàm dưới bạnh ra run rẩy…Nhưng Mạnh Phồn đang được nhìn bằng ánh mắt thâm tình lúc này lại đang ngủ quên trời đất, không những ngáy khò khò liên tục mà còn chảy nước miếng lên cánh tay Yến Nhất, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa thiếu đòn.

Yến Nhất thở dài, ôm ngang Mạnh Phồn lên, thấp giọng nói

"Tôi đưa cậu ấy về phòng ngủ trước".

"Ừ, nhanh lên, ta có việc muốn nói với đệ". Long Dực thu hồi hai mươi ba linh hồn hoàn chỉnh, có những linh hồn hoàn chỉnh này, về sau có thể dùng ma lực hồi sinh các đại ác ma, quả thực không gì vui sướng hơn. Ngóc đầu dậy quả thực chỉ là chuyện một sớm một chiều!

Ma vương bệ hạ không khỏi thầm chống nạnh cuồng tiếu trong lòng!

Mặc dù quân tiên phong không biết chết đâu rồi…

Nhưng quân tiên phong trong 25 năm gần đây mới lần lượt sinh ra tại địa ngục, ma lực kém xa hai mươi ba ác ma thâm niên kỳ cựu, cũng chẳng phải chủ lực trong công cuộc chiếm lĩnh thế giới!

Ma vương bệ hạ cứ tự an ủi mình như vậy.

Bên kia, trong phòng ngủ, Yến Nhất nhẹ nhàng đặt Mạnh Phồn lên giường, cúi đầu hôn một cái lên vầng trán bóng loáng.

Mạnh Phồn lúc ngủ say dù nhíu mày thì vẫn tuấn mỹ động lòng người, hàng lông mi dài đen đậm tựa như cánh bướm mỏng manh, môi Yến Nhất từ trên trán trượt xuống, run rẩy dán lên đôi mắt nhắm nghiền của Mạnh Phồn, rồi tiếp tục đi xuống, hôn lên chóp mũi thanh tú, cuối cùng mang theo sự thành kính như khách hành hương chậm rãi hôn lên đôi môi cánh hoa.

Cảm ơn em.

Yến Nhất khàn giọng nói.

Cản ơn em đã mang đến hy vọng, cảm ơn em đã luôn ở bên anh.

Cảm ơn em, đáng yêu như vậy.

Ưm…. Mạnh Phồn chép miệng, xem chừng trong mơ đang được ăn đồ ngon.

Yến Nhất cầm tay anh đặt vào tay mình xoa nhẹ, dịu dàng nói: Yên tâm ngủ đi.

Mạnh Phồn lập tức hết sức phối hợp ngáy khò khò.

Yến Nhất cười khẽ, hôn vào lòng bàn tay Mạnh Phồn:

"Người đẹp ngủ trong rừng của anh".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!