Chương 36: Hai dấu răng tượng trưng cho tình yêu

Mạnh Phồn được Yến Nhất đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt.

Yến Nhất nằm nghiêng bên cạnh anh, một tay chống đầu, dịu dàng hát:

"Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối yêu dấu…".

"Có thể đổi bài khác không?". Tim Mạnh Phồn đập loạn.

Yêu dấu gì gì đó, bảo bối gì gì đó, người này sao có thể hát một bài hát ru như tình ca vậy chứ?

Được thôi. Yến Nhất nghe lời,

"Thỏ con ngoan nào, mau mở cửa ra, tôi phải đi vào…".

Đổi!. Mạnh Phồn kéo chăn che đầu.

Chữ cửa và chữ vào tại sao phải đọc rõ như vậy? Anh muốn mở cửa nào đi vào đâu thế hả! Đến nhạc thiếu nhi cũng hát thành dâm đãng như vậy mà được sao?

Yến Nhất cười sặc sụa, giơ tay vỗ nhè nhẹ Mạnh Phồn:

"Anh không hát nữa, em đếm cừu đi, anh vỗ cho em đếm".

Mạnh Phồn: Hừ!.

Yến Nhất vô tội:

"Phồn Phồn lại suy nghĩ lung tung nữa rồi".

Mạnh Phồn vươn một cánh tay ra từ trong chăn, giơ ngón giữa với Yến Nhất, sau đó yên tâm nhắm mắt bắt đầu đếm.

Một Yến Nhất, hai Yến Nhất, ba Yến Nhất…

Sau khi đếm tới khoảng hơn một trăm, Mạnh Phồn ngủ thành công.

Yến Nhất chậm rãi ngáp một cái, cũng nằm xuống ngủ bên cạnh Mạnh Phồn.

Vì không muốn để nhân cách khác chiếm được tiện nghi nên hắn cách  ra một khoảng ở giữa hai người.

Một Phồn Phồn, hai Phồn Phồn, ba Phồn Phồn…

Trước khi rơi vào mộng đẹp, Yến tiên sinh đã đếm như vậy đó.

Yến tiên sinh không hề hay biết, trong lúc mình và bác sĩ Mạnh ngọt ngào, em trai tội nghiệp đang sống trong nước sôi lửa bỏng!

Bởi vì Long dực cảm thấy nô lệ mới thu được nhất định phải thực hiện một số nghĩa vụ nô lệ của mình, ví dụ như để chủ nhân ôm đi ngủ gì đó.

Ma vương bệ hạ thuần khiết thực sự chỉ muốn ôm đi ngủ theo nghĩa đen mà thôi!

Long Dực gõ cửa phòng Yến Tử Hoàn: Nô lệ, nô lệ!.

Nhưng để đề phòng bị làm phiền, trước khi ngủ Yến Tử Hoàn đã đeo nút tai tránh tiếng ồn, thế giới vô cùng yên tĩnh.

Gõ một lúc lâu mà không được đáp lại, Long Dực đành phải cùng một tí xíu ma lực cuối cùng triệu hóa linh hồn của Yến Tử Hoàn ra, sau đó lấy đầu ngón tay sờ nhẹ nhẹ.

Trong phòng ngủ nháy mắt truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Yến Tử Hoàn:

"A a a a a ai đang sờ mông tôi!".

Nhất thời Long Dực sờ càng thêm hăng hái, mặc dù linh hồn không có xúc cảm, nhưng mà, hăng thêm chút nữa nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!