"Thực ra quái nhân kia…". Yến Tử Hoàn càng nghĩ càng sợ hãi, không thể nào bình tĩnh lại,
"Hình như đúng là hắn kí với tôi thứ gì đó, vừa nãy đột nhiên hắn mọc ra sáu cái cánh bay lên, còn dừng thời gian lại, sau đó rút linh hồn của tôi ra để trên tay! Linh hồn của tôi trong giống như một ngọn lửa màu xanh thẫm…" đẹp cực!
Tưởng Phi nhíu mày cắt lời cậu: Cậu chắc không?.
Yến Tử Hoàn gật đầu như điên:
"Chắc chắn! Có thể hắn thực sự là ác ma!".
Nhưng…. Tưởng Phi nghi hoặc xoa xoa cằm,
"Nếu hắn thực sự lợi hại, vừa rồi tại sao lại ngoan ngoãn bị tôi xách cổ áo ném ra ngoài? Lực chiến đấu của hắn còn không bằng một phần mười chó địa ngục".
Việc này quả thực rất khó giải thích!
Yến Tử Hoàn ngây người một lát, cũng rơi vào hoang mang.
Tưởng Phi tiếp tục nói:
"Hơn nữa cậu nói hắn lấy đi linh hồn của cậu, vậy hiện giờ cậu có cảm thấy có gì không ổn không?".
"Chẳng có cảm giác gì".
Yến tiểu béo thành thật đáp.
Tưởng Phi hừ lạnh một tiếng.
Yến Tử Hoàn khẽ vuốt ngực:
"Nhưng trong lòng tôi vẫn sợ lắm, nói không chừng lát nữa hắn…" sẽ phá cửa mà vào nhà chúng ta san thành bình địa!
Nhưng lúc này dưới lầu truyền đến tiếng nhấn chuông, giọng nói loáng thoáng của Long Dực truyền đến:
"Nô lệ, ta biết ngươi đang ở bên trong! Có bản lĩnh kí khế ước thì có bản lĩnh mở cửa! Ngoãn ngoãn mở cửa ra! Ta muốn tìm Long Ngạo Thiên!".
Yến Tử Hoàn:…
Tưởng Phi lộ ra nụ cười nhạt hàm ý
"Cậu xem hắn ta quả nhiên là tên thần kinh mà", giúp Yến Tử Hoàn đóng cửa phòng tắm:
"Tắm xong, đi nghỉ sớm một chút, tôi sẽ đối phó với hắn".
Yến Tử Hoàn đành phải vừa lầm bầm vừa cởi quần áo vặn vòi nước nóng tắm rửa, mặc dù đầy một bụng nghi hoặc không thể giải quyết nhưng lí trí lại cảm thấy Tưởng Phi nói rất có lý —— Nếu thực sự là ác ma vậy tại sao lại hành động như vậy?
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Yến Tử Hoàn, Tưởng Phi xuống lầu đứng ở cửa nghe ngóng một lúc, sau đó bất ngờ đẩy cửa ra, Long Dực mang vẻ mặt dì Tuyết (*) đang đứng ngoài cửa điên cuồng nhấn chuông, bị cánh cửa đụng vào tru tréo gào khóc lăn xuống bậc thang lần nữa, áo choàng lật lên mặt, thê thảm đến nỗi không dám nhìn thẳng…
(*) Chưa rõ nghĩa nhưng ảnh dì Tuyết đây.
Chắc là dì Tuyết đầu tiên hàng hai đó.
Còn Hydra đứng đằng sau, sợ đến nỗi thở mạnh cũng không dám, thậm chí quên cả xuống đỡ Ma vương bệ hạ nhà mình dậy.
Chậc chậc chậc nhân loại này tại sao lại hung như vậy?
Mặt mày Tưởng Phi âm trầm hung ác, siết nắm đấm cho khớp xương kêu răng rắc, nhưng Long Dực trông có vẻ thực sự thê thảm nên Tưởng Phi cũng không muốn đánh hắn nữa, đành phải uy hiếp, lạnh lùng nói:
"Lần sau trước khi gõ cửa, đề nghị anh nên gọi xe cứu thương".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!