Chương 3: Một ước mơ giản đơn bình dị

Không!. Yến Tử Hoàn kiên quyết lui về sau một bước,

"Trước khi lên lầu chẳng phải đã cân rồi sao, cân nữa làm gì?".

Tưởng Phi không nói hai lời, trực tiếp xách Yến Tử Hoàn lên cân, ánh mắt sắc bén nhìn bàn cân:

"Nặng hơn nửa giờ trước 100g, đấy là đã trừ đi trọng lượng của kính và khẩu trang".

"Tôi…uống nước, nước lọc".

Yến Tử Hoàn nhanh trí đáp.

Phường Kỳ thò ra khuôn mặt nhỏ từ khe cửa, nghĩa khí ngụy tạo chứng cứ cho bạn ăn:

"Đúng vậy, Yến tiên sinh chỉ uống nước, uống một cốc lớn, là tôi đưa cho anh ấy."

Tưởng Phi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm Phương Kỳ, Phương Kỳ tặng lại anh ta một nụ cười.

Hừ. Yến Tử Hoàn ngẩng đầu ưỡn ngực bước xuống cân, lén nháy nháy mắt với bạn ăn.

Không tìm được chứng cứ, Tưởng Phi thở dài: Được rồi.

"Chuyện của hai người giải quyết xong chưa?". Mạnh Phồn lạnh lùng nhìn họ diễn một lúc, không nhịn được hỏi, tiện thể thầm kinh ngạc – Cái tên tâm thần phân liệt 24 nhân cách kia vậy mà lại có em trai là đại minh tinh.

Thảo nào thoạt nhìn rất giống người có tiền.

"Giải quyết xong rồi, xin lỗi đã làm phiền anh". Tưởng Phi đội cho Yến Tử Hoàn một chiếc mũ lưỡi trai, kéo vành mũ thấp xuống, một tay xách cân, một tay kéo cậu ra khỏi phòng khám.

Phòng khám ồn ào nháy mắt yên tĩnh trở lại, Mạnh Phồn liếc mắt, quay đầu nhìn Yến Nhất ở đối diện.

Nhưng Yến Nhất hình như đã tỉnh lại từ lâu, ánh mắt nhìn Mạnh Phồn sắc bén, khóe môi nở nụ cười bỡn cợt, không nói gì, cũng không nhúc nhích, không nhìn mắt hắn thì không thể biết hắn đã tỉnh.

"Anh tỉnh từ bao giờ vậy?". Đệt, người này có phải bị bệnh không, tỉnh rồi mà sao một chút động tĩnh cũng không có!

Mạnh Phồn chưa cả thoát game liền nhanh tay nhét diện thoại vào trong áo blouse, xoay ghế ngồi đối diện với Yến Nhất, khuỷu tay chống xuống bàn, mười ngón tay đan vào nhau đỡ cằm, ánh mắt thâm trầm, cố ra vẻ:

"Bây giờ anh cảm thấy thế nào?".

"Em trai tôi vừa chạy vào phòng vệ sinh thì tôi tỉnh". Yến Nhất lắc lắc đầu, giọng vui sướng:

"Tôi cảm thấy rất tốt, là cảm giác bình ổn trước nay chưa từng có".

Vậy là tốt rồi.

Mạnh Phồn giả vờ dùng tay áo lau mồ hôi vốn không có trên trán, thở phào một hơi, mệt mỏi dựa vào ghế, nói láo:

"Vừa rồi tôi tiến hành thôi miên sâu cho anh, nhân cách chủ sau khi được củng cố có thể duy trì một thời dài tương đối dài. Hôm nay sau khi về anh hãy ghi lại xem cụ thể dài bao lâu".

Ánh mắt Yến Nhất rơi trên người Mạnh Phồn, giọng nói mang ý cười:

"Được, vất vả cho anh rồi, bác sĩ Mạnh".

"Đừng khách sáo, đều là việc nên làm".

Vẻ mặt Mạnh Phồn hòa nhã, giọng nói ân cần, quả đúng là lương y như từ mẫu.

Ừ. Yến Nhất gật đầu cười, rồi rút điện thoại ra:

"Đúng rồi, trò anh vừa chơi tôi cũng chơi đấy, thêm bạn tốt nhé?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!