"Ai thèm quỵt, tôi sợ nói ra dọa anh sợ thôi". Mạnh Phồn hừ lạnh, anh vốn dĩ cũng không thích giấu giấu diếm diếm, Yến Nhất đã nói hết ra rồi thì anh cũng vui vẻ ngả bài, như vậy sau này sẽ không phải diễn kịch nữa!
Diễn kịch thật là phiền, nhất là khi đối phương có thể đã nhìn thấu cả rồi mà mình vẫn không thể không tiếp tục diễn…Quả thực không thể xấu hổ hơn!
"Nói đi, tôi không sợ".
Yến Nhất cười ung dung.
Mạnh Phồn kéo kéo cổ áo, hắng giọng nói:
"Khụ…nói thẳng nhé, anh biết mị ma chứ?".
Đương nhiên. Giọng nói của Yến Nhất dịu dàng như đang tâm tình,
"Hồi nhỏ từng đọc trong một quyển sách kể về những truyền thuyết dân gian thời trung cổ, trong sách nói mị ma sẽ dùng ma pháp mê hoặc con người trong lúc đối phương đang ngủ, thông qua việc giao —— hợp với con người mà hấp thu năng lượng…".
Câm miệng!. Mạnh Phồn tức giận dậm chân, Đó đều là nhảm nhí!.
Hơn nữa tại sao phải nói hai chữ giao hợp chậm như vậy! Có phải giở trò lưu manh không hả, có phải không!
Yến Nhất vô tội xòe tay, cười đến là thiếu đòn:
"Anh hỏi tôi có biết không, tôi liền nói nội dung trong sách với anh mà".
Mẹ nó giở trò lưu manh lại còn lý luận, thế là Mạnh Phồn tức tối đổi giọng:
"Thế nào mà từ nhỏ anh đã đọc ba cái thứ bát nháo đó hả?". Chẳng trách sau này lớn lên thành một tên biến thái!
"Sau khi trải qua những việc đó tôi liền bắt đầu tò mò, vì vậy tôi đọc rất nhiều sách liên quan đến phương diện này". Yến Nhất vẻ mặt thuần lương an ủi,
"Đừng kích động, mị ma bé nhỏ của tôi".
"Cũng không kích động lắm…".
Mạnh Phồn ngẩn ra một chút, sau đó lúng túng lặp lại một lần,
"À, thực ra tôi là mị ma".
Ồ. Yến Nhất hơi híp mắt nhìn khuôn mặt Mạnh Phồn, ánh mắt như ngọn lửa cháy âm ỉ, vừa nóng vừa sáng,
"Thảo nào đáng yêu như vậy".
Mạnh Phồn không tự chủ đỏ mặt.
"Anh dùng năng lực của mình mê hoặc tôi rồi, phải không?". Yến Nhất dịu dàng hỏi.
Đâu có. Mạnh Phồn cuống quýt xua tay, lại không tự chủ tim đập dồn dập.
"Nhưng tôi cảm thấy mình bị mê hoặc rồi, ở đây". Yến Nhất dùng ngón trỏ ưu nhã chỉ lên ngực mình.
…. Mạnh Phồn không thể hít thở.
Nhưng mà ba giây sau anh ý thức được không khí ngả bài vốn phải nghiêm túc vậy mà lại bị dẫn dắt lệch quỹ đạo rồi!
Trong tưởng tượng của Mạnh Phồn từ trước đến nay, khi mình phơi bày thân phận thực sự với bệnh nhân, đối phương phải vô cùng chấn động, đồng thời tỏ ra ngưỡng mộ năng lực thao túng thế giới tinh thần của anh, thán phục và bừng tỉnh kiểu như ——
"Chẳng trách bác sĩ Mạnh lợi hại như vậy! Thì ra bác sĩ Mạnh có năng lực thần kì! Trời ơi vậy mà mị ma lại thực sự tồn tại, có thể cho tôi chữ kí được không?".
…Kết quả Yến Liêu Liêu này, chỉ có nghiện trêu chọc đến phát cuồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!