Mạnh Phồn xấu hổ im lặng, Yến Nhất buồn cười nhìn anh.
Lúc này, Phương Kỳ đẩy cửa phòng khám ra một góc, phùng mang trợn má, trong tay cầm một hộp bánh bích quy:
"Bác sĩ Mạnh, có một vị Yến tiên sinh nữa đến đón Yến tiên sinh này".
À, là em trai tôi.
Yến Nhất giải thích:
"Nó nói hôm nay đi làm về sẽ qua đón tôi".
Sau một lần Yến Nhất tự đi taxi ra ngoài, liên tục thay đổi năm điểm đến bị bác tài chửi té tát rồi đánh cho một trận thì người nhà cố gắng tránh việc để hắn ra ngoài một mình.
Trường hợp của Yến Nhất thực sự quá đặc biệt.
Người nhà từng mời rất nhiều trợ lý sinh hoạt cho hắn nhưng cũng không được bao lâu, bởi vì tất cả trợ lý đều nói ở cùng Yến Nhất trong thời gian dài rồi cũng bị tâm thần phân liệt luôn.
Mấy hôm nay trợ lý sinh hoạt kiên trì được ba tháng với Yến Nhất đã từ chức, tạm thời chưa tìm được người mới, thế là em trai hắn liền bỏ ra chút thời gian tự mình đi đón anh.
Mạnh Phồn ngẩng đầu, nhìn thấy đằng sau Phương Kỳ là một thanh niên trẻ tuổi, cao hơn Phương Kỳ một cái đầu. Mặc dù đeo kính râm và khẩu trang kín mít nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người rất tuyệt.
Đôi chân thon dài thẳng tắp hút mắt người xem, xuyên qua cổ áo sơ mi mở một nửa còn thấp thoáng thấy sự cám dỗ. Xương quai xanh gầy mà cứng cáp trên cơ thể như mũi tên đã lên dây.
Thấy Mạnh Phồn nhìn mình, cậu ta mở miệng xin lỗi:
"Ngại quá, tôi đứng ngoài chờ vậy".
Giọng nói của cậu ta từ tính lại dịu dàng, trong thanh điệu còn mang ý cười nhẹ, dễ nghe vô cùng, Mạnh Phồn không nhịn được tưởng tượng cậu trai này mà tháo kính và khẩu trang xuống mà vẻ mặt mơ màng trong giây lát, nhưng lập tức lại đổi thành vẻ nghiêm túc:
"Được, buổi trị liệu của chúng tôi còn chưa xong".
Toàn bộ quá trình, Yến Nhất đều nhìn Mạnh Phồn không chớp mắt. Cửa vừa đóng, hắn đột nhiên cười nói:
"Em trai tôi trông được đấy chứ, không kém hơn tôi đâu, nhưng hai chúng tôi là loại hình khác nhau".
"À, chúng ta không bàn về chuyện này".
Mạnh Phồn đáp, sau đó thản nhiên lấy chiếc đồng hồ quả quýt xâu dây chuyền trong ngực áo ra, làm bộ làm tịch nói:
"Bây giờ tôi sẽ thôi miên anh, sau khi thôi miên nhân cách chủ của anh sẽ ổn định một thời gian, còn khoảng thời gian này cụ thể là bao lâu thì phải xem mức độ phát triển của những nhân cách khác".
Yến Nhất gật gật đầu, đổi một tư thế thoải mái ngồi tựa lưng vào ghế:
"Chúng ta bắt đầu thôi".
Mạnh Phồn dựa theo bí kíp, ném một con gấu teddy qua, hòa nhã nói:
"Nếu như căng thẳng quá thì ôm con gấu này".
Yến Nhất cúi đầu nhìn con gấu một chút, mỉm cười:
"Tôi từng xem một bộ phim nói về bác sĩ tâm lý, nam chính trước khi thôi miên cũng đưa cho bệnh nhân một con gấu teddy, sau đó cứ lắc qua lắc lại cái đồng hồ".
Mạnh Phồn:…Ừ đấy, ông đây bắt chước phim đó, không cảm thấy như vậy rất chuyên nghiệp sao?
"Tôi chưa xem, thật trùng hợp". Mạnh Phồn bình tĩnh lắc lư đồng hồ.
Anh thử xem đi. Yến Nhất cười như không cười,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!