Chương 13: Vết trắng đục còn sót lại

Nhưng lúc này Mạnh Phồn đã thu phục được thể tinh thần trong cái đầu thứ hai của chó địa ngục rồi, hai cái đầu của nó lập tức gục xuống ngủ, ngáy vang trời, tuy nhiên cái đầu thứ ba lại đột nhiên hướng về phía Yến Nhất kêu một tiếng vừa ấm ức vừa yếu đuối.

Lập tức bốn người liền trừng mắt nhìn chó địa ngục đột nhiên vẫy đuôi mừng rỡ chạy quanh Yến Nhất.

Bốn khuôn mặt ngơ ngác.

"Bác sĩ Mạnh anh khoan hãy đối phó với nó". Yến Nhất khoát khoát tay với Mạnh Phồn.

Mạnh Phồn vốn đang chuẩn bị xâm nhập vào thế giới tinh thần thứ ba vô tội buông tay, giả ngu nói: Tôi có làm gì đâu?. Wuli Phồn Phồn chỉ là một bác sĩ tận tâm, không phải mị ma không phải thú ăn mộng được chứ?

Yến Nhất cười ôn hòa: Tốt.

Mạnh Phồn:…Thà không nói gì còn hơn.

Grừ ~ grừ. Chó địa ngục dùng cái đầu duy nhất còn tỉnh táo nịnh nọt cọ vào chân Yến Nhật, kêu khẽ.

"Lạ thật, không phải vừa rồi nó dữ lắm sao?". Yến Nhất chần chừ một chút, mặt không đổi sắc vươn tay xoa đầu chó địa ngục,

"Chó địa ngục ba đầu trong truyền thuyết vậy mà lại thực sự tồn tại? Thật thần kì".

Phương Kỳ cẩn thận di chuyển ra phía sau Mạnh Phồn, tỏ vẻ không hiểu gì nói:

"Đúng thế đúng thế, thật thần kì".

Mạnh Phồn trái lương tâm gật đầu phụ họa:

"Wow, quả thực rất thần kì".

Tưởng Phi thực sự đứng ngoài cuộc còn chưa định hồn thở gấp, ngực kịch liệt phập phồng, trợn mắt nhìn ba người miệng nói là thần kì nhưng nét mặt lại hết sức bình tĩnh.

…Sao lại có cảm giác hình như mấy người này biết gì đó.

Cậu không sao chứ?. Tưởng Phi ổn định hô hấp, quay đầu hỏi Phương Kỳ.

Phương Kỳ lắc đầu:

"Tôi không sao, còn anh? Có bị cắn trúng không?".

Tôi cũng không sao. Tưởng Phi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa rồi cảm ơn anh. Phương Kỳ nhu thuận nói cảm ơn,

"May mà có anh ở sau cản nó".

Không có gì. Tưởng Phi thụ sủng nhược kinh, âm thầm cứng nửa người trên, vô cùng gian xảo khoe cơ bắp khỏe mạnh của mình.

…Tưởng tiên sinh này có cơ thể đẹp ghê.

Phương Kỳ rất nể mặt thầm khen trong bụng, sau đó lẳng lặng nhìn xuống đũng quần Tưởng Phi, trông thấy vết trắng đục còn sót lại, liền rơi vào trầm tư.

Tưởng Phi: ….

Gâu gâu ~ Chó địa ngục nịnh nọt sủa, hai chân sau đứng thẳng, hai chân trước khoác lên vai Yến Nhất, cái đầu duy nhất còn tỉnh táo thè lưỡi điên cuồng liếm mặt Yến Nhất, kích động thở hổn hển, quả thực y như vừa tìm thấy chủ nhân thất lạc nhiều năm của mình.

"Hình như nó đặc biệt tốt với anh thì phải?". Mạnh Phồn cũng không hiểu nổi,

"Rốt cuộc là có chuyện gì?".

"Có thể là trông tôi khá thân thiết".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!