Tưởng Phi vừa mới rời đi, Phương Kỳ liền vội vàng chạy vào, đứng trước mặt Yến Tử Hoàn, lấy túi thịt heo khô từ trong áo ra.
Quả thực giống như quần chúng cách mạng anh dũng vượt qua mặt trận quân địch, lén vận chuyển lương thực cho chiến sĩ tiền tuyến.
"Mau mau mau! Thịt đây rồi!". Mắt Yến Tử Hoàn sáng rực, nhanh chóng xé túi rồi cắn một miếng thật to.
Mùi thịt ngon lành nhanh chóng lan ra trong miệng, Yến Tử Hoàn nhất thời như tìm được ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh, hạnh phúc suýt khóc.
Nhìn Yến Tử Hoàn dùng tư thế gió cuốn mây tan càn quét sạch sẽ cả túi thịt heo khô xong, Phương Kỳ lại lấy trong túi áo ra một hộp chocolate, đổ hai viên vào lòng bàn tay Yến Tử Hoàn, nghiêm túc nói:
"Ăn mặn xong rồi thì ăn ngọt tráng miệng đi".
Yến Tử Hoàn cảm động rưng rưng nước mắt, hùng hồn nói:
"Đại ân đại đức, không có gì để báo đáp, chẳng bằng chúng ta uống máu ăn thề, kết làm huynh đệ…".
"Cái đó, anh ta sắp về rồi".
Phương Kỳ nhìn Yến Tử Hoàn ăn gần hết, vội cắt lời cậu, nhét túi chocolate vào túi áo, hoảng hốt chạy ra ngoài.
Thế là lúc Tưởng Phi quay lại liền chạm mặt bé hamster đang kinh hoảng.
Phương Kỳ nhìn thấy Tưởng Phi theo phản xạ có điều kiện mềm nhũn chân, gật đầu với hắn rồi chạy một mạch về phòng ngủ, dọc đường mấy viên chocolate lộp bộp rơi vãi.
Thế là hamster hoảng sợ chạy càng nhanh hơn, đang chạy còn bị vấp dép.
"Chạy chậm thôi kẻo ngã…". Tưởng Phi bị sự moe làm mất bình tĩnh, suýt nữa không nhịn được muốn đuổi theo, nhưng chưa nói hết câu hamster đã chạy mất dạng rồi
…Anh vẫn ổn chứ?. Yến Tử Hoàn đi tới cửa, sợ hãi nhìn trợ lý cười dâm.
Tưởng Phi nháy mắt lạnh mặt:
"Rất ổn, chúng ta tiếp tục".
Phù phù, phù phù, phù phù.
Thật ra Tưởng tiên sinh cảm thấy mình không ổn chút nào.
Thế là đêm hôm ấy, Tưởng tiên sinh mất ngủ, nằm trên giường trằn trọc không ngủ nổi.
Là một người đàn ông giữ mình trong sạch, lúc này hiển nhiên muốn thẩm du một phát.
Hô…. Tưởng Phi bắt đầu ép nước dưa chuột, trong đầu hiện lên khuôn mặt đáng yêu của Phương Kỳ.
Nhóc con này hình như lần nào thấy mình cũng căng thẳng, đôi mắt to tròn đen láy nhìn mũi chân, khuôn mặt đỏ hồng, nói chuyện lắp ba lắp bắp, còn luôn muốn chạy trốn.
…Có lẽ nào?
Tưởng tiên sinh nháy mắt liền lên đỉnh, đang sắp phun ra thì đột nhiên phía hành lang truyền đến một tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó một bóng người xông vào phòng ngủ của Tưởng Phi, a a a a a hét chói tai chui vào chăn hắn.
Sau khi chui vào chăn còn không ngừng liều mạng bò lên người Tưởng Phi.
Tưởng Phi bình tĩnh nhìn kỹ, vậy mà lại là Phương Kỳ.
Người mà mình vừa mới ý dâm nửa đêm canh ba đột nhiên chui vào chăn, Tưởng tiên sinh thừa nhận không kiềm chế được chính mình, đặc biệt là đối phương còn mặc bộ đồ ngủ gấu mèo cực kì moe, trong lúc vô ý để lộ cái bụng nhỏ trông vừa trắng vừa mềm.
A a a a a! Có ma!. Mặt Phương Kỳ trắng bệch, hai cánh tay sống chết ôm chặt Tưởng Phi.
Có ma?. Tưởng Phi thuận thế ôm Phương Kỳ vào lòng, vỗ lưng cậu hai cái lưng trấn an:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!